Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Tam Thiên đứng ngạo nghễ giữa không
trung, lạnh lùng nhìn Bùi Hổ nện trên mặt đất.
Hắn rất mạnh, nhưng quá mức hiếu chiến, cho nên tâm tính táo bạo, người này công mạnh thủ yếu, cho nên Hàn Tam Thiên quyết định lập lại chiêu cũ.
Lúc trước hắn cho rằng anh muốn trực tiếp đối đầu, muốn lấy tướng mệnh đọ sức, hi sinh bản thân, đồng thời khiến hắn bị thương.
Bây giờ hắn sẽ có lối tư duy phản ứng lại, đồng thời, vừa rồi hắn đã tiêu hao nội lực, bị anh triệt để chọc giận, hận không thể muốn
giết chết anh.
Cho nên lúc này, hắn sẽ không cân nhắc quá nhiều, chỉ một lòng muốn giết chết đối thủ.
lợi dụng tốc độ, giết hắn trở tay không kịp.
"Giết."
Từ mặt đất bò lên, hai mắt Bùi Hổ đã đỏ rực.
Một giây sau, tóc tai hắn bù xù, dữ tợn trực tiếp bay tới lần nữa.
Hắn là công tử của tộc Đào Ngột, là người cầm quyền tương lai, hắn cao cao tại thượng, chưa bao giờ từng ăn thua thiệt lớn như thế? Làm gì có ai ức hiếp hắn như vậy? Lúc này sát ý đối với Hàn Tam Thiên đã tới đỉnh điểm.
Hàn Tam Thiên nhíu mày, hắn biết, Bùi Hổ
"Khí phá Bát Hoang."
Theo hắn không ngừng bay về Hàn Tam
Thiên, hắc khí bên cạnh hắn cũng không ngừng lan tràn, cuối cùng đột nhiên bạo phát, một con Đào Ngột to lớn vô cùng xuất hiện trên không, mở miệng phun máu hướng về phía Hàn Tam Thiên, tức giận gào thét.
"Huyết mạch của Đào Ngột." Thánh Nhiên
"Bùi Hổ tên ngốc này."
"Hắn vậy mà kế thừa ý chí của Đào Ngột, cái này..."
Hàn Tam Thiên nhíu lông mày, thân hình thối lui, tuy rằng anh mạnh nhưng tuyệt đối không phải người khinh thường, tám đạo kim thân lập tức lóe lên, chuẩn bị tốt phòng ngự ngăn địch.
"Rống.".
Đào Ngột đột nhiên đánh tới, thân hình cũng đột nhiên biến lớn.
"Hỏng bét."
.