Chàng Rể Trường Sinh

chương 161: “a, tôi say rồi”,

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ừm, là tôi sơ ý rồi, chúng ta đợi thêm lát nữa”, Phùng Gia Hào gật đầu, nhếch miệng mỉa mai.

Hắn ta ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn sang Hàn Phương Nhiên, nói: “Phương Nhiên, gần đây tôi mới mở một công ty, chuẩn bị về nước lập nghiệp, có cơ hội chúng ta hợp tác nhé?”

“Gần đây tôi cũng nhận thêm vài hạng mục công việc nữa. Tôi nhớ công ty của cậu là về nội thất phải không?”, Vì để thu hút được ánh mắt của Hàn Phương Nhiên, Phùng Gia Hào đã xin bố hắn rút tiền ra để gây dựng một công ty bất động sản.

“Được, sau này có cơ hội thì hợp tác nhé”, Hàn Phương Nhiên gật đầu.

Nhưng Phùng Gia Hào lại không thấy hài lòng với phản ứng đó của Hàn Phương Nhiên. Hắn lại nói tiếp: “Gần đây tôi nhận được một hạng mục khai thác một thôn trong thành phố ở ngoại ô phía bắc, cậu có hứng thú không?”

Nghe Phùng Gia Hào nói vậy, cả đám người tỏ vẻ ngưỡng mộ không thôi. Nếu có thể hợp tác với Phùng Gia Hào thì chắc chắn có thể kiếm được bội tiền, nhưng bọn họ cũng hiểu rằng Phùng Gia Hào vì muốn có được tình cảm của Hàn Phương Nhiên nên mới làm như vậy.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ đến đó là Hàn Phương Nhiên lại lắc đầu, từ chối hợp tác: “Khoảng thời gian này thì không được rồi, giờ tôi đang là đối tác với bất động sản Đỉnh Kim, không thể hoàn thành hạng mục nhanh chóng được”.

Phùng Gia Hào nghe xong thì cau mày, nói giọng trách móc: “Phương Nhiên, tôi biết cậu là người giữ chữ tín, nhưng bất động sản Đỉnh Kim là công ty cỏn con gì chứ? Tôi còn chưa nghe thấy tên bao giờ, cậu dốc sức làm ở chỗ tôi không phải kiếm được nhiều tiền sao? Chi bằng hợp tác với tôi, tôi đảm bảo cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền”.

Đinh Dũng nghe vậy thì không thể kiềm chế nổi mà bật cười. Không biết tên này đã bao lâu không về nước rồi. Đến thông tin cơ bản như vậy mà cũng mù tịt. Bất động sản Đỉnh Kim mà còn không biết sao?

Mấy người cùng bàn với Phùng Gia Hào nghe thế thì mặt mày tỏ vẻ kỳ lạ. Gã đàn ông xoay nhẫn kia thấy thế thì cụng ly với Phùng Gia Hào, định nói gì đó thì nào ngờ Phùng Gia Hào lại lên tiếng.

“Anh cười cái gì?”, Phùng Gia Hào nhìn Đinh Dũng chằm chằm, lên tiếng hỏi lại.

“Khụ khụ, tôi có cười đâu, có điều thông tin của cậu cũng lạc hậu quá, đến bất động sản Đỉnh Kim mà cũng không biết sao?”, Đinh Dũng ho sù sụ, khoát tay nói.

Nghe vậy, Phùng Gia Hào mới cười lạnh lùng, nói: “Tôi thật sự chưa từng nghe cái tên bất động sản Đỉnh Kim, lẽ nào là doanh nghiệp mới nổi hai năm gần đây?”

“Gia Hào, hiện giờ bất động sản Đỉnh Kim và tập đoàn Viên Thị, là hai công ty lớn nhất về bất động sản hiện nay”, gã đàn ông xoay nhẫn kia vội lên tiếng nhắc nhở Phùng Gia Hào.

Phùng Gia Hào nghe vậy thì mặt mày biến sắc, đặc biệt là khi nghĩ tới câu đánh giá của mình về bất động sản Đỉnh Kim, hắn không khỏi cảm thấy nóng ran mặt, như thể bị người khác cho hai cái bạt vậy.

Đặc biệt là đứng trước mặt người con gái mình thích, hắn thật sự cảm thấy mất hết sĩ diện. Phùng Gia Hào mặt mày tối sầm cả lại, hắn không nói lời nào, cứ thế ngồi xuống, ái ngại nói: “Phương Nhiên, không ngờ cậu lại có thể hợp tác với một công ty lớn như vậy. Vậy cậu cứ làm việc của mình đi, sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác”.

“Ừm”, Hàn Phương Nhiên từ đầu tới cuối không hề tỏ thái độ gì. Cô không có cảm xúc với Phùng Gia Hào nhưng Phùng Gia Hào từ khi còn đi học đã luôn theo đuổi cô. Không ngờ bao nhiêu năm như vậy mà hắn vẫn không từ bỏ.

Sau đó, Phùng Gia Hào không nói chuyện với Hàn Phương Nhiên nữa mà nói chuyện với mấy người bạn cùng bàn.

Những người ở bàn bên lần lượt qua chúc rượu Phùng Gia Hào, phần lớn đều nịnh bợ, muốn kiếm chút hời từ phía hắn.

Đinh Dũng ngồi ở bàn bên này lặng im, còn rượu La Romanee – Conti anh gọi cũng đã được mang lên. Bộ đồ chiết rượu vang mà nhà hàng này dùng trông rất tinh tế, nhưng không hề thấy chai rượu được mang lên, có lẽ nhà hàng tự để lại.

“Đến cái chai còn không có, loại rượu này cũng khó mà phân biệt thật giả”, Đinh Dũng tự nhủ nhưng vẫn nhấp một ngụm rồi gật đầu. Vị của nó thật ngon.

Đối với anh mà nói, thưởng thức hương vị là có thể nhận ra được thật giả nhưng đối với những người khác mà nói thì lại không hề giống vậy. Bọn họ chỉ nhấp một ngụm, có thể là do uống không quen nên có người còn bày ra bộ dạng chê bôi.

Duy chỉ có Hàn Phương Nhiên, sau khi nhấp một ngụm liền nhìn sang Đinh Dũng: “Chai rượu này cũng được đấy, có lẽ không rẻ phải không anh?”

“Đương nhiên không hề rẻ rồi”, Đinh Dũng cười đùa, nhìn sang Phùng Gia Hào, hạ giọng nói: “Em đợi xem trò hay nhé”.

Chai La Romanee – Conti này có giá lên đến hàng triệu nhân dân tệ, lại thêm những món ăn khác nữa, bữa tiệc hôm nay ít nhất cũng phải bốn, năm triệu nhân dân tệ. Cũng không biết là lát nữa khi tính tiền, Phùng Gia Hào phát hiện ra phải trả hai triệu nhân dân tệ thì sẽ thế nào.

Có điều tên này có thể mở một công ty bất động sản thì con số hai triệu nhân dân tệ có lẽ cũng không phải là vấn đề. Nghĩ tới đây, Dũng lại cảm thấy hơi đau đầu, vốn dĩ anh muốn để cho tên này bẽ mặt. Hiện giờ xem ra là khó mà khiến hắn bẽ mặt rồi.

Có điều, khiến cho hắn cảm thấy phải xót tiền cũng là một cảm giác không tồi. Dù sao thì bỏ ra hai triệu nhân dân tệ mà không uống nổi một ngụm La Romanee – Conti, cảm giác đó quả thật ….xót xa!

Sau một hồi cụng ly, đã có người bắt đầu say chếnh choáng, còn thật sự say hay không thì chỉ bọn họ mới biết.

Cô gái mặt tinh ranh kia đỏ mặt, loạng choạng đi về phía Phùng Gia Hào rồi ngã vào người hắn, lại còn cố ý kéo phần ngực áo xuống dưới thật sâu, để lộ ra đôi gò bồng đào nảy nở.

“A, tôi say rồi”, vừa nói, cô ta vựa dựa vào Phùng Gia Hào.

Phùng Gia Hào cau mày, có điều sau khi thấy bộ ngực nảy nở của cô ta thì hắn lại dịu mặt lại, li3m li3m môi, đỡ cô ta dậy, nói: “Mọi người đều uống đến tầm rồi, bữa tiệc hôm nay dừng ở đây nhé, ai về nhà nấy. Nếu không muốn về nhà thì tôi đặt phòng ở trang viên Thanh Long cho mọi người nghỉ ngơi”.

“Phục vụ, đỡ cô ấy đến phòng số bốn”, vừa nói, Phùng Gia Hào đẩy cô gái mặt tinh ranh kia cho nhân viên phục vụ.

“Chúng ta cũng đi thôi”, Đinh Dũng cũng đã ăn uống no say, cười nói với Hàn Phương Nhiên.

“Ấy, đợi đã, tính tiền đã chứ”, lúc này, gã đàn ông mặt mày gian xảo kia mới ngăn Đinh Dũng lại, nheo mắt nói. “Phục vụ, tính tiền ở đây trước rồi tính chỗ khác sau”.

Nghe vậy, Phùng Gia Hào đắc ý gật đầu. Tên này quả là hiểu cách quan sát sắc mặt. Đúng là nhân tài có thể dùng đến.

“Đúng vậy, tính tiền chỗ này trước đi”, Đinh Dũng không phản đối.

Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó bấm thiết bị giống như điện thoại trong tay mình và nói với Phùng Gia Hào: “Chào anh, chi phí thuê phòng VIP này là hai mươi mốt nghìn tệ, thêm chi phí ăn uống là bốn triệu sáu trăm nghìn tệ. Tổng cộng tất cả là bốn triệu tám trăm ba mươi nghìn tệ. Lấy anh tròn bốn triệu tám trăm nghìn tệ”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio