Chàng Rể Trường Sinh

chương 166: “không biết tự lượng sức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đưa cho anh ta đi”, lúc này, anh trai cô ta lên tiếng lấy thành kiếm Katana đưa cho Đinh Dũng.

“Đó chính là, chính là của bố….”, Liễu Sinh Trường Tuyết bặm môi, có điều cô ta còn chưa nói xong thì đã thấy anh trai mình lắc đầu. “Hai anh em mình không phải là đối thủ của anh ta đâu, đưa cho anh ta đi”.

Đinh Dũng cầm lấy thanh kiếm Katana sau đó vung hai đường mà không khỏi trầm trồ: “Kiếm tốt”.

Thanh kiếm này có màu đen như mực, lưỡi kiếm mỏng như cánh gián, sắc lẹm khiến người ta phải rùng mình. Nhìn thanh kiếm này có thể nhận ra nó là vật của một vị đại sư.

“Gia tộc Liễu Sinh hình như cũng có giữ chút đồ hiếm có, thanh kiếm này rốt cục là của ai?”, Đinh Dũng lẩm nhẩm nhanh chóng cầm thanh kiếm lao vào rừng sâu.

Thấy Đinh Dũng biến mất trong khu rừng, Liễu Sinh Trường Tuyết mới nhếch miệng, tò mò hỏi: “Anh, sao anh biết cả hai chúng ta hợp sức lại không phải là đối thủ của anh ta?”

Advertisement

“Vừa rồi đến cả hai chiêu của anh ta mà anh cũng không đỡ nổi”, nghe em gái hỏi vậy, Liễu Sinh Trường Cát lắc đầu cười bất lực.

Vừa rồi hắn bị đúng một chiêu của Đinh Dũng kiểm soát, cứ thế bị tóm gọn. Điều này cho thấy hắn không thể địch lại nổi sức mạnh của Đinh Dũng. Kể cả có thêm em gái hắn, hai người hợp sức lại thì cũng rất khó có thể đánh bại được Đinh Dũng. Vì dù sao thì khoảng cách thực lực giữa hai bên không thể cân bằng bằng số lượng người được.

Ở một bên, Đinh Dũng rất nhanh chóng đã tới nơi sâu nhất trong rừng cây. Trên đường đi, anh phát hiện ra không ít những vết tích đánh nhau, còn có cả hai thi thể của hai gã đàn ông mặc đồ âu. Điều này khiến anh không khỏi giật mình. Cũng không biết hiện giờ Kim Tư Kỳ thế nào rồi.

Không ngờ mới có vài ngày là đã có thêm sát thủ muốn giết Kim Tư Kỳ, có điều Đinh Dũng lại cảm thấy khó hiểu. Tại sao đám người này lại muốn giết Kim Tư Kỳ, rốt cục là do ai chỉ đạo.

Advertisement

Đương lúc Đinh Dũng đang tìm kiếm Kim Tư Kỳ thì ở nơi sâu nhất trong rừng cây, Kim Tư Kỳ đã bị ép tới con đường cùng. Bộ quần áo trên người cô đã bị rách tơi tả, trên cánh tay còn có hai vết thương đang không ngừng rỉ máu.

“Cô Kim, cô mau chạy đi”, một trong hai vệ sĩ còn lại thấy đối phương lại đuổi tới nên đột nhiên dừng hẳn lại.

“Đừng làm bừa, cùng chạy thôi, sẽ có người đến cứu chúng ta”, Kim Tư Kỳ bặm môi, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Đinh Dũng, trên tay hãy cầm chiếc điện thoại bị đâm hỏng.

Trước đó khi cô gọi điện thoại cho Đinh Dũng, chỉ kịp nói hai từ Bạch Mã thì chiếc điện thoại đã bị ám khí đâm thủng, lúc này chỉ còn là mớ sắt vụn.

“Các người đừng hòng chạy thoát”, bốn tên mặc đồ đen ập đến, thấy Kim Tư Kỳ thì bật cười lạnh lùng.

“Tao liều với chúng mày”, vệ sĩ của Kim Tư Kỳ thấy người mặc đồ đen đuổi tới thì vung tay rút ra một con dao.

“Không biết tự lượng sức”, tên mặc đồ đen đi đầu hắng giọng, nhếch miệng cười châm chọc lao lên.

Ba tên còn lại theo sau như thể không muốn tạo ra thế quyết đấu công bằng cho hai người kia, vì đối với bọn chúng mà nói thì giết Kim Tư Kỳ mới là mục đích quan trọng nhất, còn cả quá trình dù có chênh lệch thế nào cũng không quan trọng.

Chẳng mấy chốc, cả hai bên đã va chạm với nhau. Vệ sĩ né người quỳ xuống, con dao trong tay người này nhanh chóng đâm về phía bắp chân của tên mặc áo đen.

Keng! Con dao trong tay vệ sĩ của Kim Tư Kỳ và thanh kiếm Katana trong tay tên áo đen va chạm với nhau. Cậu vệ sĩ kia thấy mình chưa thể khiến đối phương bị thương thì định tiếp tục tấn công. Ba tên mặc đồ đen còn lại cũng đã xông lên, một tên trong đó tay cầm đôi dao găm. Đôi dao sắc lẹm cứ thế lao vút về phía vệ sĩ kia.

Vào lúc then chốt, cậu vệ sĩ xoay người né tránh đòn hiểm.

Có điều cậu ta đã không may mắn vì con dao găm sắc bén đã đâm trúng cánh tay, máu tươi chảy ra không ngừng.

“A!!!”, cậu vệ sĩ kia gào lên thảm thiết, vội dùng tay che đi vết thương.

“Chết đi”, thanh kiếm Katana trong tay tên mặc đồ đen đi đầu ban nãy được vung ra một đường vô tình.

Cậu vệ sĩ cố gắng giơ tay cầm con dao đỡ lấy đường kiếm nhưng lực cầm dao quá yếu khiến cho tay cậu ta phải run lên. Còn chưa kịp định thần trở lại thì đối phương lại vung tiếp một đường kiếm tới.

“Cư hợp? Các người là người Oa”, thấy đường kiếm này, khuôn mặt vệ sĩ chợt tái mét, cậu ta kinh ngạc hét lên.

Thế nhưng cậu ta còn chưa kịp dứt lời thì thanh kiếm sắc lẹm kia đã kề vào cổ mình, ngay sau đó là âm thanh da thịt tách rời, máu chảy xối xả. Đỉnh đầu của cậu ta bị chém một đường dài, dể lộ ra bộ xương trắng hếu.

Vệ sĩ của Kim Tư Kỳ tắt thở, ngã vật ra đất, máu tươi cứ thế tuôn ra khỏi đỉnh đầu, chảy thành cả vũng.

“Đuổi theo. Hôm nay nhất định phải giết cô ta”, sau khi giết được vệ sĩ của Kim Tư Kỳ, gã đàn ông mặc đô đen cầm đầu nhìn về phía Kim Tư Kỳ chạy đi rồi lập tức đuổi theo.

Ba người còn lại nghe đại ca hét lên thì không chần chừ, cứ thế cầm con dao găm trong tay gằn từng tiếng: “Nhà họ Kim đúng là khó dây vào. Đến vệ sĩ mà cũng mạnh như vậy, nếu như đánh một một thì chưa chắc tôi đã là đối thủ của hắn”.

“Hừ, thế thì đã sao, không phải bị một đường cư hợp của đại ca chém chết sao?”, nghe cô ả cầm đôi dao găm nói vậy, một người còn lại mới lên giọng mỉa mai.

Vì Kim Tư Kỳ bị thương, một vệ sĩ còn lại cũng thương tích nặng nề nên bọn họ chạy không được bao xa đã bị bốn tên mặc đồ đen đuổi tới.

Thấy bốn tên mặc đồ đen, Kim Tư Kỳ thót tim. Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nghĩ tới cậu vệ sĩ vừa rồi vì bảo vệ mình mà chết thảm, trong lòng cô như thắt ruột thắt gan vậy.

“Cô Kim, cô mau chạy đi”, thấy bốn người kia đuổi tới, vệ sĩ còn lại cuối cùng của Kim Tư Kỳ lập tức dừng chân, vẻ mặt mang vẻ bi thương.

“Không chạy nữa, tôi lại muốn xem xem bọn họ định đối phó với tôi thế nào”, nghe vệ sĩ nói vậy, Kim Tư Kỳ nghiến răng dừng chân.

Cô nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào mấy tên mặc đồ đen đang di chuyển từ xa tới gần, nghiến răng nói: “Chúng mày rốt cục là ai, muốn làm gì?”

“Ha ha, cũng coi như cô biết điều. Biết mình chạy không nổi rồi sao?”, gã đàn ông mặc đồ đen đi đầu dù nói tiếng phổ thông lưu loát nhưng nghe là có thể nhận ra giọng không chuẩn.

Kim Tư Kỳ là ai chứ. Cô đương nhiên nhận ra được giọng điều khác thường của người này. Cô hỏi với vẻ mặt hoài nghi: “Chúng mày có phải người Hoa Hạ không hả? Chúng mày rốt cục là ai?”

“Ha ha, mày đã hỏi rồi thì tao cho mày đáp án”, tên cầm đầu bật cười nhìn Kim Tư Kỳ, thản nhiên nói: “Bọn tao chính là người của gia tộc Liễu Sinh, theo lệnh gia tộc đến đây lấy mạng mày”.

“Mày ngoan ngoãn chịu chết đi”, nghe vậy, hắn ta li3m li3m môi, nhìn Kim Tư Kỳ lắc đầu: “Xinh đẹp thế này mà phải chịu chết sao. Tiếc thật đấy”.

“Đại ca, phí lời với cô ta làm gì, giết thôi”, cô ả cầm đôi dao găm mặt mày tối sầm lại nhìn Kim Tư Kỳ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio