Chàng Rể Trường Sinh

chương 227: tới đó tôi xem cậu định thế nào?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chẳng mấy chốc, một đoàn xe đi ra khỏi cửa Tân Đình Yến Phủ, bên trong này phần lớn đều không phải xe bình thường, chủ yếu là xe Lexus, xe BMV cũng không phải ít.

Nếu nói giá trị xe thì ngoài chiếc xe Phaeton mà Đinh Dũng lái ra thì có lẽ là đến chiếc Audi Q7 của Triệu Đức Trụ rồi, có điều chiếc xe của Đinh Dũng đi lại quá đơn điệu mà tiêu chuẩn của số đông lại cao nên nó không bằng chiếc Q7 bắt mắt của Triệu Đức Trụ.

Kể cả một người hiểu sâu biết rộng như Hàn Phương Nhiên thì cũng không thể nhìn ra được giá trị chiếc Phaeton mà Đinh Dũng đi. Cô chỉ thấy ngồi rất thoải mái, thoải mái hơn xe thường một chút. Duy chỉ có Đinh Dũng mới biết được giá trị thực sự của nó là bao nhiêu.

“Bố, con đã nói xe của anh ta là xe đi thuê rồi mà, bố còn không tin”, trên đường, Triệu Đức Trụ nhìn chiếc xe Phaeton trước mặt nhếch miệng mỉa mai.

Lão Triệu nghe con trai nói vậy thì chợt thẫn thờ, sau đó nheo mắt vuốt râu, cười nói: “Ai mà ngờ nổi tên ăn hại này lại còn thuê xe để lấy thể diện chứ?”

Advertisement

“Con trai, con nói xem bọn họ có thuê nhà để hù chúng ta không?”, nói tới đây, trong mắt lão Triệu rõ vẻ hoài nghi.

“Có khả năng chứ. Đến xe còn đi thuê thì thuê cái nhà giữ thể diện cũng không phải không thể”, Triệu Đức Trụ hắng giọng nói tiếp, “bố yên tâm, tới đó con kiếm cớ bảo bọn họ lấy giấy tờ đất ra, tới lúc đó có phải nhà thuê hay không là biết mà”.

“Cách hay đấy”, lão Triệu bật cười, “Hàn Thành Sơn ơi Hàn Thành Sơn, ban đầu ông ỷ vào nhà họ Hàn không nể tình tôi, vậy thì đừng trách tôi”.

Advertisement

Chẳng mấy chốc, Đinh Dũng dẫn cả đám người ra khỏi thành phố. Thấy Đinh Dũng ra khỏi thành phố, mọi người ở phía sau đều tỏ ra khó hiểu. Cậu ta định làm gì? Sao lại lái xe ra vùng ngoại ô?

“Bố, tên này không phải là mua nhà ở ngoại ô chứ?”, thấy Đinh Dũng lái xe ra khỏi thành phố, Triệu Đức Trụ châm chọc nói.

“Ha ha ha, bố thấy có khả năng lắm. Có lẽ cậu ta bỏ ra kha khá tiền thuê xe rồi, đến nhà cũng thuê không nổi”, lão Triệu không nhịn được mà bật cười.

Lúc này, bên trong chiếc Phaeton, Lâm Hồng Ngạn cũng đang trợn tròn mắt nhìn những toà nhà chọc trời xa dần, bà ta không khỏi cau mày: “Đinh Dũng, nhà con mua không ở trong nội thành à?”

“Vâng”, Đinh Dũng gật đầu. Khu biệt thự Thanh Thành Sơn quả thực không ở trong thành phố, nó ở ngoại ô.

“Sao con lại mua nhà ở xa vậy?”, Hàn Thành Sơn thất vọng, trong lòng còn tức giận không thôi. Nếu biết trước thế này thì ông ta không để đám lão Triệu cùng tới đây.

Nếu như để đám bạn học của ông ta biết nhà ông ta ở ngoại ô thì chắc chắn sẽ cười phá lên cho coi, vả lại còn là căn nhà cũ rích không có cầu thang máy. Mất mặt làm sao.

“Đinh Dũng, có phải cậu muốn cho chúng tôi mất mặt không hả?”, Lâm Hồng Ngạn trợn mắt tức tối nạt Đinh Dũng, “cậu mua nhà ở đây mà còn mời bọn họ tới chơi. Cậu không sợ mất mặt nhưng chúng tôi sợ”.

“Mẹ, mẹ bớt nói được không?”, Hàn Phương Nhiên mặc dù cũng thất vọng nhưng vẫn trách mẹ mình, nói: “Cũng đã đến rồi, mẹ nói mấy lời này có tác dụng gì, vả lại sĩ diện thì để làm gì, có ăn được không?”

Từ đầu tới cuối, Đinh Dũng không nói lời nào, có điều anh thấy câu cuối cùng của Hàn Phương Nhiên nói rất đúng. Đối với một con người sống hơn năm nghìn năm như anh mà nói thì thể diện thật sự không quan trọng bằng một bữa ăn.

Sau khi ra khỏi thành phố, Đinh Dũng liền lái xe dẫn mọi người đi về phía Thanh Thành Sơn.

“Con đưa mọi người tới đây làm gì?”, sau khi thấy biển chỉ dẫn đi về phía Thanh Thành Sơn, Hàn Thành Sơn trợn mắt nhìn Đinh Dũng hỏi.

“Con mua nhà ở đây”, Đinh Dũng không quay đầu lại, thản nhiên trả lời.

“Cái gì? Con đùa bố đấy à?”, Hàn Thành Sơn mặt mày khó coi hẳn, ông ta hạ giọng: “Ở đây không cho người khác ra vào tuỳ tiện đâu”.

“Cậu có chọn thì chọn cái nơi tốt một tí, đến Thanh Thành Sơn khác gì tự chịu phạt?”, Lâm Hồng Ngạn cau mày hắng giọng, “khôn vặt thế thì có tác dụng gì, tới lúc đó nếu cậu không có chìa khoá thì bọn họ nhất định sẽ cười cho bẽ mặt. Tới đó tôi xem cậu định thế nào?”

“Không phải đến chúng tôi mà cậu cũng lừa chứ?” nói tới đây, Lâm Hồng Ngạn đột nhiên tối sầm mặt nạt Đinh Dũng: “Hay là cậu thuê nhà ở đây?”

“Mẹ nghĩ nhiều rồi, mẹ nghĩ ở đây họ cho người bên ngoài thuê à?”, Đinh Dũng lắc đầu cười.

Người có thể mua được nhà ở Thanh Thành Sơn thì đâu có ai là không giàu có và không có quyền lực chứ. Ai rỗi hơi mà đem căn nhà với giá trên trời của mình cho thuê.

Thế nhưng Đinh Dũng còn chưa lên tiếng thì phía trước đột nhiên có xe đi tới chặn trước xe Đinh Dũng.

“Bố đã nói rồi, ở đây không cho người ngoài ra vào tuỳ tiện đâu”, Hàn Thành Sơn trông thấy chiếc xe có ba chữ Thanh Thanh Sơn thì đột nhiên tái mặt, lên tiếng: “Bố nghe nói tư nhân đầu tư ở đây, chỉ cho phép chủ nhân của biệt thự vào, những người khác không có tư cách vào trong”.

“Con xuống xe xem xem”, Đinh Dũng cau mày mở cửa xe bước xuống.

Hai người mặc áo khoác ngoài có chữ quản lý khu Thanh Thành Sơn đi tới, nói với Đinh Dũng: “Chào anh, xin lỗi, chúng tôi vừa nhận ra xe của anh chưa đăng ký, người ngoài không được phép vào”.

Cả Thanh Thành Sơn đều được nhà họ Thiết mua trọn, bọn họ làm vậy cũng không có gì quá, Đinh Dũng không ý kiến gì, định lấy chứng minh thân phận ra thì đám người Triệu Đức Trụ đi tới.

“Ồ? Sao lại ngăn chúng tôi lại?”, Triệu Đức Trụ hắng giọng nhìn Đinh Dũng mỉa mai, “anh muốn lừa mọi người à? Nói dẫn chúng tôi đi xem nhà, kết quả lại dẫn chúng tôi tới Thanh Thành Sơn, anh rốt cục có ý gì?”

“Là muốn chúng tôi bẽ mặt cùng anh sao?”, Triệu Đức Trụ không cho Đinh Dũng cơ hội phản bác, chỉ vào mặt Đinh Dũng mỉa mai: “Tôi thật sự không biết chú Hàn sao lại có thể có một đứa con rể bỏ đi như thế này?”

Thực ra bọn họ cũng chưa từng tới Thanh Thành Sơn nên bị người ta chặn lại thì thấy ái ngại.

“Khu biệt thự Thanh Thành Sơn là nơi đề cao sự riêng tư. Nếu mọi người không sống ở đây thì xe không được vào, mời mọi người rời đi cho”, nghe vậy, hai nhân viên quản lý hắng giọng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio