*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây không phải là bản năng khi trải qua huấn luyện mà có được, mà do quanh năm luôn phải đối mặt giữa sự sống và cái chết nên tôi luyện ra được bản năng này. Là thành viên đội thương nhân, bọn họ luôn luôn phải đối mặt với nguy hiểm rình rập bất cứ lúc nào.
“Anh Phong, có chuyện gì vậy?”, cả đám người đứng ở cửa, nhìn ra ngoài với con mắt cảnh giác. Người đàn ông để râu quai nón lớn tuổi hơn một chút cau mày, hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bên ngoài có một đám Tuyết Quái”, Trần Phong nhìn chằm chằm vào màn đêm đen bên ngoài ngôi miếu cũ.
“Tuyết Quái, bên ngoài sao lại….”, nghe Trần Phong nói vậy, người đàn ông để râu quai nón thẫn thờ một lát, sau khi anh ta phản ứng lại thì mặt mày đã thay đổi hẳn: “Cái gì? Một đám?”
“Không sai, tôi có thể cảm nhận được bên ngoài có ít nhất mười mấy tiếng chân bước. Nếu như là Tuyết Quái bốn chân chạm đấn thì ít nhất cũng phải có mười con”, Trần Phong gật đầu, trong ánh mắt mang sát khí đằng đằng. Anh ta nhìn đám người rồi lại nhìn sang Đinh Dũng, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tuyết Quái chủ động tìm người”.
“Đúng vậy, sao có thể như thế được. Trước đây Tuyết Quái thấy người không phải đều đi đường vòng sao?”, những người khác cũng hoang mang thấy rõ. Mặc dù bọn họ có mười mấy người, vả lại người nào người nấy thân thủ đều không tồi nhưng nếu có mười con Tuyết Quái thì không phải là sức mạnh mà người thường có thể ngăn cản được.
Trong số tất cả những người này thì chỉ có thực lực của Trần Phong là trên Tuyết Quái còn những người khác đều là người bình thường. Kể cả có học qua chút võ công thì cũng rất khó địch lại nổi đám Tuyết Quái đã tiến hoá này.
“Mọi người không phải hoang mang. Chúng ta cứ ở trong miếu, chúng không dám xông vào đâu”, Trần Phong nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt nghiêm trọng thấy rõ: “Chỉ cần đợi đến khi trời sáng thì những con Tuyết Quái này chắc chắn sẽ bỏ đi”.
Thế nhưng Đinh Dũng lại không nghĩ vậy. Nghe Trần Phong nói thế, anh nghĩ ngay đến con gấu trắng điên cuồng mà anh gặp ở trong thôn lúc trước. Theo như lời Trần Phong nói, Tuyết Quái chưa bao giờ chủ động tìm con người vì bọn chúng sợ con người. Thế nhưng con gấu trắng trước đó hoàn toàn đi lại với nhận thức thông thường. Lúc này, bên ngoài có cả chục con Tuyết Quái tìm đến tận nơi thì nó lại không phù hợp với lý thuyết bình thường nữa.
“Cẩn thận vẫn hơn. Châm lửa để sáng thêm đi. Dã thú bình thường rất sợ lửa”, Đinh Dũng nhìn đống lửa sắp tàn mà cau mày: “Vả lại, tôi thấy hành vi khác biệt của đám Tuyết Quái này không đơn giản vậy đâu”.
“Không được, đám Tuyết Quái này đã không còn như trước nữa. Sau khi tiến hoá, thực lực của chúng không chỉ mạnh lên mà đến cả trí khôn cũng hơn trước. Ánh lửa không chỉ không thể khiến chúng bỏ đi, thậm chí rất có khả năng khiến chúng tức giận mà công kích chúng ta”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Trần Phong lại tỏ thái độ khác. Anh ta nhìn Đinh Dũng, nói: “Người anh em, không phải tôi không tin cậu mà đây là kinh nghiệm mà tôi tích luý được sau nhiều năm bôn ba”.
Nói rồi, anh ta lại nhìn những người khác, dặn dò: “Mấy người đi một vòng trong miếu xem xem còn chỗ nào khác có thể dẫn vào đây không, nếu có thì lập tức bít lại”.
“Vâng”, người đàn ông để râu quai nón lập tức gật đầu, dẫn theo mấy người đi vào trong miếu.
Nếu như có người đứng trên nóc miếu nhìn xuống thì nhất định sẽ bị cảnh tượng bên ngoài làm cho thẫn thờ. Trên mặt đất đầy tuyết bên ngoài ngôi miếu cổ, có cả chục con sói trắng không ngừng đi vòng quanh ngôi miếu, chốc chốc lại nhe nanh nhìn về phía miếu, chỉ chực xông vào trong.
Ở giữa đàn sói có một con sói trắng to hơn hẳn những con sói khác và là sói đầu đàn. Con sói này có bộ lông trắng, đó là ưu điểm khi xuất hiện trên nền tuyết trắng, khiến nó càng không dễ bị người ta phát hiện. Nó đứng ở phía xa nhìn chằm chằm ngôi miếu, trong ánh mắt rõ vẻ tôi độc, nhưng từ đầu tới cuối nó lại không hề di chuyển bước chân mà như đang chờ đợi điều gì đó.
Thời gian cứ thế dần trôi đi, đàn sói cứ thế đi quanh ngôi miếu mà không hề tấn công. Đám người phía người đàn ông râu quai nón đi quanh ngôi miếu một vòng, sau khi xác định có một lối vào thì tất cả đều cầm vũ khí canh ở cửa.
Bên trong lùm cây ngoài ngôi miếu, mười mấy con ngựa lông dài đi lại bất an như cảm nhận được mối nguy hiểm rình rập. Nếu không phải chúng đã bị cột lại thì e rằng đã bỏ chạy vì sợ hãi từ lâu rồi.
“Xem ra bọn chúng cũng không dám khinh xuất tấn công”, thấy đám Tuyết Quái chưa tấn công vào, Trần Phong thở phào một hơi.
Nếu thật sự đánh với chúng thì những người đi theo anh ta chưa chắc đã là đối thủ của chúng vì sau khi chúng tiến hoá thì thực lực đã mạnh hơn rất nhiều. Khoảng cách này căn bản không phải là kỹ năng tốt là có thể bù đắp được.
“Đám súc sinh này rốt cục muốn làm gì?”, người đàn ông để râu quai cau mày, lòng thấp thỏm mãi không yên.
Những người còn lại nghe Trần Phong nói vậy thì bất giác cùng thở phào một hơi, người nào người nấy nhìn Trần Phong với vẻ mặt cung kính bội phần. Người đàn ông hay thích giả bộ kia cười xởi lởi: “Có đại ca ở đây, đám súc sinh này còn dám thế nào chứ?”
“Không sai, chỉ cần có đại ca ở đây thì nguy hiểm gì cũng có thể từ hung hoá cát cả”, cả đám người nhẹ lòng hơn, giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng.
Thấy đám người nói vậy, Trần Phong cười đắc ý, tâm trạng thấp thỏm cũng nhẹ vơi đi phần nào. Xem ra anh ta nghĩ nhiều rồi. Đám súc sinh bên ngoài căn bản không dám vào đây đâu.
“Để lại hai người canh cửa, những người còn lại đều đi vào nghỉ ngơi đi”, Trần Phong khoát tay, bảo mọi người quay về.
Thế nhưng Đinh Dũng lại không hề di chuyển. Anh nghĩ ngợi một hồi, vẫn thấy việc này không hề đơn giản như vây, mười mấy con sói không tấn công nhưng cũng không bỏ đi thì có vẻ như chúng đang chờ đợi gì đó.
“Không được, tôi vẫn thấy việc này không đơn giản như vậy, một khi đàn sói bên ngoài xông vào mà chúng ta đều nghỉ ngơi cả thì sẽ không kịp phòng bị, nhất định sẽ tổn thất nặng nề”,Đinh Dũng nhìn đám người phía Trần Phong, nói.
Anh không muốn ngay vào đêm mình gia nhập vào nhóm thương nhân này đã bị đàn sói trắng xé xác tơi bời, vả lại theo như kinh nghiệm và trực giác của anh thì đàn sói này đã đến, chắc chắn không chỉ tỏ ra oai hùm mà nhất định sẽ có hành động thực tế.
“Người anh em, tôi thấy cậu bị đám Tuyết Quái kia doạ cho sợ rồi phải không?”, Trần Phong cau mày, mặt mày không mấy tự nhiên. Một người đàn ông bên cạnh anh ta bật cười mỉa mai: “Chúng tôi vừa canh cửa lâu như vậy mà đám Tuyết Quái này không có động tĩnh gì, chắc chắn vì sợ đại ca nên không dám vào rồi”.
“Đúng vậy, cậu không hiểu thì đừng nói bừa. Đại ca của chúng tôi nói không sao thì là không sao”, một người khác lập tức thêm lời, nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt khó chịu: “Đại ca của chúng tôi là người theo võ đạo, cảnh giới Võ học Đại Sư, có đại ca ở đây thì đám Tuyết Quái kia sao dám xông vào?”