“Chẳng còn cách nào khác, chị chỉ có thể đi một chuyến thôi”, Hàn Phương Nhiên hít vào một hơi thật sâu, nhìn trợ lý bên cạnh, nói: “Gọi điện cho công ty bảo vệ, thuê vài người”.
Ở một nơi khác, Đinh Dũng đi theo dấu vết con gấu để lại, đuổi vào trong núi, chẳng mấy chốc đã tìm thấy xác con gấu, thế nhưng Đinh Dũng không chỉ không cảm thấy yên tâm mà còn cau mày hơn.
Trên xác con gấu còn có vết thương rất dài kéo từ cổ xuống đến ngực, phần lông da rõ dày nhưng lại bị rạch sâu, máu tươi trào đầy mặt đất, nội tạng cũng bị lôi ra ngoài.
“Còn những con Tuyết Quái khác. Con gấu trắng này dù bị mù mắt nhưng kẻ có thể giế t chết nó thì thực lực chắn chắn rất mạnh”, mặt Đinh Dũng tối sầm lại, những việc này có vẻ không khớp lắm so với tin báo mà nhà họ Phùng có được.
Trước đó, Phùng Thừa Lâm nói với anh phần lớn Tuyết Quái ở đây đều là loài thú bình thường, thi thoảng có một hai con tiến hoá tới cảnh giới võ sĩ, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không gặp rắc rối, thế nhưng hiện giờ xem ra lại không phải như vậy.
Advertisement
“A!”, đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh. Tiếng kêu này khiến Đinh Dũng bất giác quay đầu nhìn, chỉ có người có ngũ quan nhạy bén như anh mới có thể cảm nhận được động tĩnh ở xa như vậy.
Sau khi xác định được vị trí, Đinh Dũng không do dự thêm, nhanh chóng di chuyển về phía phát ra âm thanh. Khi vào tới đây, anh đã chú ý mấy tên che dấu thân phận. Nếu như Kim Vô Đạo ở đây thì có lẽ tìm bọn họ cũng không khó.
Chẳng mấy chốc, Đinh Dũng đã tới gần nơi phát ra âm thanh kia. Vừa tới gần đây, anh đã cau mày. Không ít những cây cổ thụ ở đây đã bị chặt, có vẻ như ở đây đã xảy ra cuộc đụng độ kịch liệt nào đó.
“Ừm?”, đột nhiên mắt Đinh Dũng loé lên, anh nhìn về phía thân cây to ở đằng xa.
Advertisement
Ở phía xa có một cây lâu đời, lúc này cây đã bị đứt đoạn và đổ rạp ra đất. Một bóng hình người vào thân cây ngồi trên mặt đất. Thấy cảnh này, Đinh Dũng di chuyển tới đó.
Tốc độ của Đinh Dũng rất nhanh, nhanh như một cơn gió vậy. Trước khi tới gần đây, một mùi máu tanh xực lên. Người dựa vào thân cây kia đã chết, toàn thân chằng chịt vết thương, không còn nhìn rõ hình dạng người.
“Người nhà họ Lý?”, thấy quần áo người này mặc, Đinh Dũng cau mày, có thể nhìn ra đây là người nhà họ Lý.
Nghĩ lại trước đó Lý Uyển vì đấu với gã họ Bành kia mà mất đi khả năng chiến đấu, Đinh Dũng chợt thấy nặng lòng, xem ra bọn họ gặp phải rắc rối lớn rồi, nếu không thì không thể để đồng bọn chết ở đây.
Đương lúc Đinh Dũng đang mải suy nghĩ thì ở phía xa lại vang lên tiếng động mạnh. Anh nheo mắt nhanh chóng lao về phía đó.
Lúc này, ở dốc núi, Lý Uyển được mấy người nhà họ Lý bảo vệ, từ từ di chuyển lùi về sau. Phía trước bọn họ lúc này là một con báo toàn thân màu trắng đang nhìn bọn họ chằm chằm, mồm không ngừng rống lên. Những răng nanh sắc nhọn của nó chốc chốc lại hiện lên ánh sáng sắc lạnh.
Con báo này có cơ thể rất to, cũng phải chừng con gấu trắng ban nãy, chỉ là nó dài hơn một chút. Đôi chân trước của nó đang găm chặt vào mặt đất, toàn thân cong lên như thể chỉ cần mấy người phía Lý Uyển để lộ bất cứ sơ hở nào thì nó sẽ vồ lên ngay lập tức.
“Tiểu Thư, trong núi lần này có gì đó không ổn, chúng ta nên làm gì đây?”, bên cạnh Lý Uyển còn bảy người, bọn họ bảo vệ Lý Uyển trong trạng thái không còn khả năng chiến đấu. Kể cả là khi đối mặt với con báo này thì bọn họ vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Nghe thuộc hạ nói vậy, Lý Uyển nghiến răng nhìn chằm chằm vào con báo: “Ở lối vào sao lại có con Tuyết Quái to như vậy, lại còn hai con”.
“Giờ lối vào núi đã bị chặn đứng, chúng ta không thể liên lạc được với bên ngoài, chỉ có thể đợi sau mười ngày mới ra được khỏi đây”, nói tới đây, Lý Uyển hắng giọng nhìn con báo: “Mọi người chắc chắn bao nhiêu phần trăm có thể khống chế được con súc sinh này?”
“Cái này…”, mấy người do dự, con Tuyết Quái này ít nhất cũng phải có thực lực Đại Sư, người mạnh nhất trong số bọn họ chỉ là Võ Sĩ Đỉnh Phong, cho dù bảy người bọn họ cùng lên thì e rằng cũng chẳng thể kiểm soát nó được bao lâu.
“Chỉ cần mọi người có thể kiểm soát nó trong một phút thì tôi có thể thi triển Nhãn Thần Thông”, Lý Uyển nghiến răng, cô ta đã quyết định rồi, cho dù có hại cho cơ thể nhưng cũng không thể không liều.
Thế nhưng bảy người kia nghe xong thì mặt mày tái mét, một người trong đó nói: “Tiểu Thư, không thể dùng Thiên Nhãn như vậy được, nếu không sẽ có hại cho cơ thể”.
“Quan tâm nhiều thế làm gì, nếu như mất mạng thì Thiên Nhãn còn có tác dụng gì nữa?”, Lý Uyển lắc đầu, đương lúc cô ta định lên tiếng thì con báo kia như không còn nhẫn nại nữa, cứ thế bổ nhào về phía bọn họ.
Tiếng gió rít lên, tốc độ của con báo nhanh vô cùng. Khi bảy người kia còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã tới gần bọn họ, vung chân bạt vào một người.
“A!”,, người kia thấy bộ vuốt của nó bạt đến thì toàn thân không thể có sức chống cự, cứ thế bay thẳng ra ngoài.
Bịch! Người đàn ông kia đập thẳng vào thân cây cách đó rất xa, toàn thân máu me be bét, đã không còn nguyên dạng hình người nữa. Những người còn lại không dám chậm trễ, lập tức tản ra tứ phía.
“Mọi người bảo vệ Tiểu Thư, tôi giữ chân nó”, một người đàn ông đứng ra, không hề lùi sau mà lao về phía Tuyết Quái.
Thấy động tác của người này, một người khác tỏ vẻ quyết đoán, cũng xông lên, hét lớn: “Súc sinh, chết đi”.
“Đừng”, Lý Uyển thấy hai người kia xông lên thì hô hoán. Đúng lúc này, ở phía xa có một bóng người xuất hiện, chính là Đinh Dũng.
Anh cảm nhận được khí tức của Tuyết Quái nên lập tức tăng nhanh tốc độ. Không ngờ vẫn tới chậm một bước, đương lúc thấy một người trong số hai người kia bị Tuyết Quái dùng vuốt bạt cho không thành hình người.
Máu tươi bắ n ra xối xả, Tuyết Quái không hề dừng bước, lại nuốt đầu của một người còn lại. Những cái răng sắc nhọn cắn phập vào người kia khiến đầu và thân tách rời.
“Súc sinh, chết đi”, Đinh Dũng cau mày, nắm chặt tay.
Sau khi đám hung thú này tiến hoá, thú tính vốn dĩ bị con người kiểm soát thì giờ lại ngang tàng bạo ngược bùng phát. Sau cái chết thảm khốc của hai người bọn họ, mùi máu tươi lại càng k1ch thích thú tính của Tuyết Báo hơn. Đôi mắt nó dần dần biến thành màu đỏ.
“A! Chết đi”, Lý Uyển vùng vẫy ra khỏi bốn người trong tộc. Cô ta nhìn chằm chằm con Tuyết Báo, trên trán xuất hiện những vân trắng, nhưng những đường vân lúc này lại mờ nhạt hơn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Một luồng sức mạnh ẩn náu dưới trán Lý Uyển, thế nhưng lúc này cô ta đã không còn sức chống đỡ nữa, cơ thể như bị rút cạn sức lực, da dẻ không còn nhuận sắc, tóc cũng mất đi độ bóng. Cô ta dốc hết sức thi triển Thiên Nhãn.
“Hú!”, con báo gần như cảm nhận được nguy hiểm, nó rống lên bất an nhưng không hề lùi về sau mà cứ thế vùng vẫy điên cuồng, lao về phía Lý Uyển với tốc độ cực nhanh.