Chàng Rể Trường Sinh

chương 281: anh, anh mau cứu anh ta đi”,

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thượng Tộc? Cô dựa vào cái gì mà xưng là Thượng Tộc?”, Đinh Dũng nhướng mày nhìn Lý Uyển, điềm tĩnh nói: “Tôi cũng không nhận ra cô cao quý ở điểm nào, thực lực….cũng chẳng ra làm sao”.

“Hừ, thực lực nhà họ Lý chúng tôi không phải là điều anh có thể phán xét”, Lý Uyển tỏ vẻ khó chịu, hắng giọng nói tiếp: “Cho dù là tôi cũng chỉ có thể xếp thứ hai trong lớp thanh niên của gia tộc, anh trai tôi thiên chất tự nhiên vô song, không phải người như anh có thể so bì”.

“Anh trai tôi từng vào động Tuyết, trải qua thập tử nhất sinh mới lấy được một dị quả về, không dựa vào bất cứ ngoại lực nào mà tự tiến hoá thành cấp bậc Đại Sư. Hiện giờ anh tôi đã là Đại Sư tầng Đỉnh Phong rồi”, nói tới anh trai mình, Lý Uyển tỏ vẻ tự hào như thể nói về mình vậy.

Đinh Dũng liếc cô ta mà không khỏi cảm thấy nực cười. Anh nói: “Ăn dị quả mà cũng gọi là không dựa vào ngoại lực sao?”

“Anh! Hừ! Tôi không muốn đôi co với anh. Anh là người nhà họ Phùng phải không?”, Lý Uyển nghiến răng, nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng: “Nhà họ Lý chúng tôi là một trong tứ đại gia tộc, là Thượng Tộc của các người, dám mạo phạm người của Thượng Tộc thì giết không tha”.

Advertisement

“Cô không giết được tôi đâu”, Đinh Dũng bỏ lại một câu, không quan tâm tới cô ta nữa mà cứ thế đi về phía một người bị đánh bay ra khỏi đây trước đó.

Người này bị Tuyết Báo dùng vuốt bạt thẳng vào cơ thể bay ra ngoài cả chục mét, lúc này đang nằm dưới đất bất động, toàn thân máu me be bét, thế nhưng Đinh Dũng lại không khỏi cau mày vì người này chưa chết.

Một người khác, anh cũng đã cảm nhận được đối phương mất đi hơi thở nhưng người trước mặt này mặc dù trọng thương nhưng không hề ngừng thở.

Cảm nhận được sự xuất hiện của Đinh Dũng, người đàn ông nằm dưới đất giật giật mi mắt nhìn Đinh Dũng, trong họng hãy húng hắng vài tiếng nhưng nói không ra nổi một câu.

Advertisement

“Haiz, chịu đựng một chút”, Đinh Dũng thở dài, quỳ gối ấn vào ngực hắn ta.

Một luồng linh khí thuần tuý thâm nhập vào cơ thể hắn, di chuyển tới vùng yết hầu và từ từ chữa trị vết thương tại vị trí này cho hắn. Người này bị thương quá nặng, gần như cứu không nổi. Đinh Dũng chỉ có thể nghe xem di ngôn cuối cùng trước khi chết của hắn là gì.

“Hự…A!”, trong cổ họng người đàn ông ngắc ngứ phát ra âm thanh không liền mạch. Hắn ta không thể cử động nhưng thể hiện trên khuôn mặt lại rất rõ ràng. Trong tình cảnh cơ thể bị trọng thương mà còn không thay đổi ánh mắt kiên định, thế nhưng lúc này mắt hắn lại bắt đầu có thần sắc hơn hẳn.

“Anh muốn làm gì?”, nghe tiếng kêu rên đau đớn của người đàn ông, mặt mày Lý Uyển biến sắc, vội xông đến kéo Đinh Dũng ra rồi nạt: “Anh đừng có giết hắn, có việc gì thì tìm tôi”.

“Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn tỏ thái độ bất kính với Thượng Tộc thì ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ cho nhà họ Phùng phải trả giá đắt”, mặc dù nói vậy nhưng lại tỏ ra không mấy chắc chắn.

Thực lực hiện giờ của cô ta còn không thể thi triển được một nửa, thuộc hạ dưới trướng lại trọng thương, đối diện với Đinh Dũng cô ta căn bản không có khả năng đánh trả. Nếu như Đinh Dũng không muốn cho đội cô ta đi ra khỏi đây thì đó lại là chuyện quá đơn giản.

Tay Đinh Dũng buông khỏi ngực người đàn ông kia. Ánh mắt tên này lập tức tối sầm cả lại, khi nãy hắn có thể cố giữ lấy hơi tàn là có điều muốn nói, thế nhưng bây giờ Lý Uyển lại chặn đứng quá trình chữa trị của Đinh Dũng nên khiến hắn ta không thể giữ nổi hơi thở cuối cùng.

Thấy cảnh này, Đinh Dũng cau mày nhìn Lý Uyển bằng con mắt lạnh lùng rồi lại giơ tay ấn vào ngực người đàn ông kia. Ai ngờ anh còn chưa lại gần hắn ta thì đã bị Lý Uyển ngăn lại.

“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh…”, Lý Uyển mặt mày lạnh như hàn băng nhìn Đinh Dũng chằm chằm.

Đối mặt với một cô gái xinh đẹp chừng hai mươi tuổi đầu, Đinh Dũng không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Không đợi cô ta nói xong, anh đã ngắt lời: “Còn không tránh ra thì hắn ta sẽ chết”.

“Hả?”, Lý Uyển sững người.

“Tránh ra”, Đinh Dũng nheo mắt gạt Lý Uyển sang bên. Giây phút gã kia sắp chết, anh lại ấn vào ngực hắn để giữ lấy hơi thở mà hắn vẫn cố gắng níu giữ.

Chẳng mấy chốc, linh lực miễn cưỡng cũng có thể khôi phục lại phần hầu họng của hắn. Mặc dù không thể cứu cái mạng hắn nhưng để hắn có thể nói chuyện thì lại không phải vấn đề khó với Đinh Dũng.

“Cảm ơn…”, người đàn ông kia vất vả lên tiếng, trong ánh mắt mang theo sự cảm kích. Hắn nhìn sang Lý Uyển: “Tiểu Thư, giúp, giúp tôi chăm sóc con gái tôi…”

“Được, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh chăm sóc cô bé”, Lý Uyển hít sâu một hơi.

Cô ta không ngờ vừa rồi Đinh Dũng ra tay cứu thuộc hạ của mình. Cô ta còn cho rằng Đinh Dũng muốn hại người nên lúc này nghĩ lại, cô ta mới biết mình đã trách nhầm Đinh Dũng rồi. Có điều dù Lý Uyển cảm thấy áy náy nhưng cô ta lại không thể hiện gì ngoài mặt, vẫn bộ dạng lạnh lùng băng giá đó.

Sau khi người đàn ông nói xong, hắn ta lại nhìn sang Đinh Dũng, cảm kích nói: “Cảm, cảm ơn cậu…”

Người này còn chưa nói xong thì mặt mày đã biến sắc, đôi mắt trợn trừng, máu tươi cứ thế trào ra khỏi miệng, nơi cổ họng hắn chỉ còn lại những âm thanh ngắc ngứ không thành lời.

“Anh, anh mau cứu anh ta đi”, Lý Uyển nãy giờ vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, lúc này thấy cảnh này thì cuối cùng cũng tỏ vẻ hoang mang.

Thế nhưng Đinh Dũng lại lắc đầu. Không phải anh không cứu mà là không thể cứu. Người này trọng thương toàn thân, nhìn là biết không thể sống nổi rồi.

“Anh, anh”, thấy Đinh Dũng không có bất cứ hành động nào, Lý Uyển cuống cả lên.

“Không cứu được”, Đinh Dũng liếc nhìn cô ta, giơ tay vuốt mặt người đàn ông kia giúp hắn ta nhắm mắt lại, sau đó anh đứng dậy, trấn tĩnh nói: “Các cô đến đây Vây Bắt với mục đích gì, nói hết những gì cô biết cho tôi”.

“Sao anh có thể thấy chết mà không cứu, anh làm vậy sẽ gặp báo ứng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp…”, Lý Uyển vẫn không có ý định buông tha cho Đinh Dũng, hoàn toàn không để tâm những gì Đinh Dũng nói.

Đinh Dũng cau mày quay đầu nhìn Lý Uyển, trong đôi mắt mang theo sát khí đằng đằng. Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến Lý Uyển im bặt.

Lúc này cảm giác Đinh Dũng mang lại cho cô ta giống như một vũ khí sắc bén sắp đoạt mạng con người, toàn thân sát khí đằng đằng. Cô ta chưa bao giờ từng thấy ánh mắt nào như vậy nên lúc này cảm thấy vô cùng khó thở, giống như cô ta chỉ cần nói thêm nửa lời thì Đinh Dũng sẽ giết cô ta luôn vậy.

“Tôi nói lại lần cuối, đem hết mọi chuyện cô biết nói ra, nếu không…”, mắt Đinh Dũng nghiêm nghị hẳn.

“Nếu không thì thế nào? Anh hết lần này đến lần khác mạo phạm Thượng Tộc, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu. Anh là người của Hạ Tộc, lẽ nào còn muốn mạo phạm?”, Lý Uyển nắm chặt tay nghiến răng trợn trừng mắt nhìn Đinh Dũng.

Thế nhưng cô ta còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã lao như mũi tên về phía trước, bóp cổ cô ta, gằn giọng nói: “Tôi không có thời gian mà lãng phí với cô. Hoặc là nói, hoặc là chết”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio