Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

chương 113: tôi trả giá gấp mười

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ha ha, lời này đúng lắm! Tôi nói này Hoàng Thiên, nếu không phải nhờ Phan Minh Quân nhà chúng tôi thì cậu có cơ hội ngồi ở bàn khách quý này sao? Đã sớm bị người phục vụ đuổi đi rồi!” Trần Giang cười khúc khích, đứng dậy đi đến trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thật sự không biết phải nói gì, mấy người thân của Ngọc An, người này còn cực phẩm hơn người khác, đều vô cùng ầm ỹ.

Lâm Ngọc An thấy Trần Giang và Phan Minh Quân nói Hoàng Thiên như vậy, cô thật sự không thể nhịn được cơn tức.

“Phan Minh Quân nhà chị có bản lĩnh thì sao chứ? Em và Hoàng Thiên cũng không hiếm lạ mấy chỗ này!” Lâm Ngọc An lớn tiếng nói với Trần Giang, sau đó kéo tay Hoàng Thiên đi xuống lầu.

“Ha ha, người nghèo mà còn muốn lên tầng hai dành cho khách quý ăn cơm, đây là nơi mấy người có thể tới sao?” Trần Giang khoanh tay đứng một bên lên tiếng mỉa mai châm chọc, nhìn thấy Lâm Ngọc An tức thành như vậy, trong lòng cô ta cực kỳ thoải mái.

Nghĩ thầm, ai cho cô giành mất chức tổng giám đốc công ty Nguyên Đạt của tôi chứ. Hừ, sao cô không tức đến chết luôn đi!

Tuy rằng Trương Lan Hương chướng mắt Hoàng Thiên nhưng dù sao Lâm Ngọc An cũng là cháu ruột của bà ta, lúc này bà ta cảm thấy Trần Giang và Phan Minh Quân nói có hơi quá đáng.

Ngọc An, Ngọc An! Quay lại đây đì, cháu nghe dì cả nói này, đừng tức giận vì mấy chuyện nhỏ như vậy.” Trương Lan Hương đuổi theo khuyên nhủ Lâm Ngọc An.

“Dì cả, dì cũng thấy rồi đó, rõ ràng chị Giang đang khinh thường cháu! Còn có người tên Phan Minh Quân kia nữa, lần đầu tiên gặp mặt Hoàng Thiên có cần phải nói móc đến mức đó sao?”

Lâm Ngọc An tức giận chất vấn: “Ôi chao, hai đứa nó cũng chỉ nói giỡn với Hoàng Thiên mà thôi, vả lại Phan Minh Quân đúng là người thành công trong sự nghiệp, đáng ra Hoàng Thiên nên học hỏi cậu ấy mới đúng chứ?”

Trương Lan Hương bắt đầu ba phải lấp ɭϊếʍ. Lâm Ngọc An càng nghe càng thấy tức, có người nói giỡn như vậy sao? Với lại tên Phan Minh Quân này làm nghề lừa gạt người khác sao.

“Dì cả, dì đừng nói nữa, hôm nay cháu và Hoàng Thiên đến đây là do chúng cháu xui xẻo!” Sau khi Lâm Ngọc An nói xong những lời này thì kéo Hoàng Thiên đi ngay.

Nhìn thấy vợ tức thành như vậy, lửa giận trong Hoàng Thiên cũng bốc lên.

Nói móc anh vài câu thì cũng chẳng sao cả, dù sao mấy năm nay anh cũng đã quen như vậy rồi nhưng vợ bị người ta chọc tức thành như vậy, Hoàng Thiên thật sự chịu không nổi!

Đậu má, ông đây đã đụng tới ai chọc ai chưa? Đi ăn một bữa cơm cũng bị chọc tức ách bụng?

“Ngọc An, không ai có thể đuổi anh và em ra khỏi đây, người bị đuổi đi chính là bọn họ.” Hoàng Thiên nói xong rồi chỉ vào Trần Giang và Phan Minh Quân.

“Ha ha, cười chết tôi rồi, cậu lại bắt đầu khoác lác rồi đúng không?” Trần Giang cười đến mức thẳng eo, cong môi hỏi Hoàng Thiên.

Phan Minh Quân thấy Hoàng Thiên nói như vậy thì ông ta cười hì hì nói: “Tôi có từng nghe Trần Giang nhắc về cậu, cậu là cái thằng đi ở rể nhà Ngọc An đúng không?

Ha ha, chỉ dựa vào một người ăn bám phụ nữ như cậu mà dám đuổi tôi và Trần Giang ra ngoài sao?”

Phan Minh Quân vừa hỏi vừa khiêu khích nhìn Hoàng Thiên, nếu Trần Giang và Hoàng Thiên đã xé rách mặt nhau thì đương nhiên Phan Minh Quân cũng không cần phải kiêng dè gì cả.

Không đề cho Hoàng Thiên kịp nói gì, cô gái tên Vũ Tuyết Linh đã khoanh tay đi đến nhìn anh rồi cười khẩy nói: “Được rồi đồ nhà quê, tôi đã sớm nhìn anh không vừa mắt rồi, nhanh cút đi. Anh nói mà cũng không thèm xem lại mình thế nào, chỉ dựa vào một người như anh mà cũng dám lên giọng với giám đốc Quân sao?”

“Nói rất đúng, thưởng thêm cho cô năm trăm nghìn.” Phan Minh Quân rút tờ năm trăm nghìn ra, khen thưởng cho Vũ Tuyết Linh.

Vũ Tuyết Linh biết mình đã nói đúng, vì thế yểu điệu nhận lấy năm trăm nghìn.

Lâm Ngọc An tức đến tái mặt, ngày kỷ niệm kết hôn tốt đẹp lại bị những người này chọc cho tức đến vậy! Hoàng Thiên thấy những người này không dạy dỗ một chút thì sẽ không được, vì thế mà anh nhìn Vũ Tuyết Linh rồi nói: “Gọi giám đốc của các người đến gặp tôi.”

“Tìm giám đốc chúng tôi làm gì hả?

Ha ha, sao vậy, anh còn muốn khiếu nại tôi với giám đốc sao?” Vũ Tuyết Linh kiêu căng hỏi Hoàng Thiên, cho dù giám đốc có tới thì cũng chỉ nghe theo lời của Phan Minh Quân mà thôi.

“Tôi muốn bao hết lầu hai, để cho bọn họ cút đi.” Hoàng Thiên chỉ vào Trần Giang và Phan Minh Quân.

“Ha ha, anh có thể đừng chọc tôi buồn cười được không? Anh có biết là giám đốc Quân bao hết chỗ này tốn bao nhiêu tiền không? Một trăm năm mươi triệu đấy!

Không dọa cho anh sợ rồi chứ?” Vũ Tuyết Linh tức giận hỏi Hoàng Thiên.

Cô ta vừa mới dứt lời thì Lâm Ngọc An đã lập tức im lặng, cô biết cuộc sống không có tiền sẽ có rất nhiều cực khổ, tuy rằng bây giờ Hoàng Thiên cũng có một ít tiền nhưng cũng không đáng bỏ ra một trăm năm mươi triệu để bao hết chỗ này, không thể lãng phí như vậy được.

“Một trăm năm mươi triệu thì rất nhiều sao? Gọi giám đốc của mấy người đến đây.” Hoàng Thiên nói.

Vũ Tuyết Linh hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Hoàng Thiên nói: “Anh cho rằng bỏ ra một trăm năm mươi triệu là đã có thể bao hết sao? Cho dù anh có thể lấy ra được số tiền này nhưng anh vẫn chậm hơn giám đốc Quân một bước có biết không?”

“Đừng nhiều lời, tôi ra giá gấp mười lần, có thể bao hết không?” Hoàng Thiên hỏi.

“Chuyện này…“ Vũ Tuyết Linh nói lắp bắp, cô ta không ngờ rằng Hoàng Thiên sẽ nói như vậy. Mà hai nhân viên phục vụ khác cũng cũng kinh hãi, giá gấp mười lần, chính là gần một tỷ rưỡi đó! Chỉ vì tranh giành mà dám bỏ ra mấy tỷ để bao phòng? Đúng là người có tiền có khác mà.

“Ha ha ha, được rồi được rồi, tôi thấy Hoàng Thiên đã tức đến điên rồi.” Trần Giang cười đến mức không đứng vững nữa, cười đến cả người cong lại như con tôm.

Vẻ mặt Phan Minh Quân cũng ngập tràn vẻ cười nhạo, ông ta nhìn Hoàng Thiên rồi nói: “Nếu cậu có thể bốc phét đến mức này thì tôi cũng dám nói thẳng, loại người nghèo túng như cậu mà có thể lấy ra một tỷ rưỡi để bao hết thì tôi lập tức ngoan ngoãn cút đi, thế nào?”

Lúc này Vũ Tuyết Linh cũng lấy lại phản ứng, nhìn thấy Hoàng Thiên mặc bộ quần áo giá rẻ, đâu giống như người giàu ăn một bữa cơm mất vài tỷ đâu chứ? Vừa rồi anh cũng chỉ khoác lác cho có mà thôi!

“Ha ha, được được, tôi đi gọi giám đốc cho anh, một lát nữa anh đừng có cụp đuôi bỏ chạy đấy!” Vũ Tuyết Linh cười nhạo nói với Hoàng Thiên, sau đó xuống lầu đi tìm giám đốc.

“Thôi bỏ đi chồng, chuyện này không đáng phải tức giận đến vậy.” Lâm Ngọc An thở dài khuyên nhủ Hoàng Thiên.

“Trong từ điển của chồng em không có hai chữ này.” Hoàng Thiên cười nhạt, nắm tay Lâm Ngọc An nói.

Lâm Ngọc An chỉ biết lắc đầu, cũng không thể nói thêm gì cả.

Ngay lập tức, giám đốc Hà Thanh Sơn đã có mặt trêи lầu. Vũ Tuyết Linh nói với anh ta, khách quý Phan Minh Quân đang tranh cãi với người khác, vì thế Hà Thanh Sơn vô cùng để tâm đến chuyện này.

“Giám đốc Quân, có chuyện gì phiền lòng sao?“ Hà Thanh Sơn dẫn theo hai nhân viên bảo vệ, cung kính khỏi Phan Minh Quân.

“Ha ha, cũng không có gì phiền phức cả. Chỉ là anh Thiên đây nói muốn bao hết phòng này với giá gấp mười lần. Giám đốc Sơn, anh thu tiền của cậu ta đi.”

Phan Minh Quân cười xấu xa rồi chỉ vào Hoàng Thiên, một hai nhất định muốn đứng xem cảnh Hoàng Thiên không lấy ra đủ tiền thì mất mặt đến thế nào.

Hà Thanh Sơn đánh giá Hoàng Thiên một lần, trợn to đôi mắt ti hí tam giác của anh ta lên.

Mẹ nó, lòi đâu ra một tên khoác lác như vậy? Coi ông đây là trò đùa sao, người như vậy có thể lấy ra nổi một tỷ rưỡi à?

“Cậu muốn dùng một tỷ rưỡi để bao hết phòng này sao? Tốt nhất là có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, nếu không tôi sẽ xử lý cậu đấy!” Hà Thanh Sơn không khách sáo lớn tiếng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không muốn nhiều lời vô nghĩa, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho anh ta: “Quẹt thẻ đi!”

“Ha ha, giả vờ giống quá. Tuyết Linh, quẹt cho cậu ta!” Hà Thanh Sơn bĩu môi Vũ Tuyết Linh rất hăng hái chạy xuống lầu lấy máy POS lên, phối hợp quẹt thẻ của Hoàng Thiên.

Một tiếng tít vang lên, quét thành công một tỷ rưỡi.

Mẹ nó, thật sự quẹt được sao?

Hà Thanh Sơn choáng váng, sửng sốt nhìn Hoàng Thiên.

Đây chắc chắn là một người có tiền, nếu không thì sao chỉ vì tranh cãi mà dám đem một tỷ rưỡi ra nói giỡn được chứ?

Vũ Tuyết Linh cũng ngơ ngác, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, không biết nên nói gì mới tốt.

Trần Giang lại hừ lạnh một tiếng, cô ta cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì lần trước ở bệnh viện cô ta đã biết trong tay Hoàng Thiên có hơn một tỷ rưỡi. Tên nghèo mạt rệp này, mới có chút tiền là muốn khoe khoang với mọi người, thật sự móc hết toàn bộ tiền trong túi ra ngoài mà. Trần Giang thầm cười lạnh!

Nhưng mà Phan Minh Quân lại cảm thấy bất ngờ, ông ta không cam lòng tức đến mức nghẹn họng. Hoàng Thiên thật sự móc ra một tỷ rưỡi, người phải cút đi chính là ông ta.

Cái mặt này đương nhiên không thể ném rồi nhưng nếu không đi, vậy thì chính là không giữ lời… Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Hà Thanh Sơn. Lúc này anh ta còn chưa kịp lấy lại tỉnh thần, nhưng mà Hà Thanh Sơn cũng không dám bất kính với Hoàng Thiên nữa, bày vẻ mặt tươi cười làm lành nói: “Được rồi, cậu Thiên…”

Nói xong, Hà Thanh Sơn khó xử nhìn lướt qua Phan Minh Quân: “Giám đốc Quân, ông xem…”

“Thế nào, anh thật sự muốn đuổi tôi đi à?“ Phan Minh Quân trừng mắt, hỏi Hà Thanh Sơn.

Miệng Hà Thanh Sơn há ra hồi lâu nhưng không nói nổi một lời.

Hai người này đều là người anh ta không thể đắc tội được, Phan Minh Quân là khách quý ở đây, Hoàng Thiên lại là người ra tay hào phóng, vừa vung tay đã tiêu một tỷ rưỡi rồi.

Giờ phút này Hà Thanh Sơn và Vũ Tuyết Linh đều cảm thấy cực kỳ đau trứng, hai người sợ đến mức toát mồ hôi hột.

“Chẳng lẽ còn chờ tôi tự tay đuổi bọn họ cút đi sao? Nếu nhà hàng của các người không muốn tiếp tục kinh doanh nữa thì chỉ cần nói một tiếng!” Hoàng Thiên sầm mặt quát.

“Tôi tôi… cậu Thiên xin bớt giận…”

Hà Thanh Sơn sợ tới mức suýt nữa thì quỳ lạy Hoàng Thiên, ý trong lời nói của Hoàng Thiên giống như là muốn đóng cửa nhà hàng của bọn họ vậy!

Vừa vung tay đã tiêu một tỷ rưỡi, vậy mà mắt cũng không thèm chớp một cái, đây là người bình thường sao?

Hà Thanh Sơn không ngốc, anh ta biết hôm nay mình đã nhìn lầm, cậu Thiên này mới chính là cao thủ ần mình.

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn đứng dưới lầu chú ý tình hình trêи lầu hai bỗng dẫn theo một cô gái đi lên.

Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nhìn cặp đôi này, cả hai đều ngần người, đây không phải là Cảnh Thiên Long đã gặp được ở cửa hàng trang sức sao?

Không sai, đây đúng là cậu chủ Cảnh Thiên Long ở Hà Nội, chuỗi nhà hàng thịt nướng này chính là một hạng mục đầu tư của của cậu ta ở thành phố Bắc Ninh.

Lâm Ngọc An vốn tưởng rằng Cảnh Thiên Long tìm Hoàng Thiên để gây phiền phức tiếp, nhưng cô không ngờ là Cảnh Thiên Long vừa lên đã đi ngay đến trước mặt Hà Thanh Sơn và Phan Minh Quân, giơ tay lên hung hăng tát cho hai người này mười mấy cái tát!

“Hà Thanh Sơn, mẹ kiếp, không ngờ anh làm giám đốc mà không biết phân rõ phải trái như vậy! Còn dám đắc tội với cậu Thiên sao? Lập tức trả tiền lại cho người ta nhanh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio