Trịnh Hiếu Phong vẫn dám xuất hiện, điều mà Hoàng Thiên không ngờ tới.
Vốn dĩ tưởng rằng Trịnh Hiếu Phong đã trở thành một con chim sợ hãi, không còn gan xuất hiện nữa, nhưng không ngờ tên này lại can đảm hẹn anh đến đây như vậy.
Xử lý một Trịnh Hiếu Phong, Lã Việt vẫn là rất chắc chắn, vì vậy đi theo Hoàng Thiên cùng Tiêu Tấn, cũng không gọi thêm người nào khác.
Trịnh Hải bị Tiêu Tấn giữ chặt, cúi đầu đi vào trong rừng cây, trong lòng hoảng hốt.
Ông ta không biết chính xác con trai ông ta là Trịnh Hiếu Phong đã làm gì với Lâm Ngọc An, điều này khiến Hoàng Thiên vô cùng tức giận.
Rơi vào tay Hoàng Thiên, không biết hôm nay có thể an toàn trở về không.
Trịnh Hải đang nghĩ về điều đó, càng nghĩ càng sợ.
Hoàng Thiên đi bộ vào rừng cây, bỗng nhiên có cảm giác khó chịu.
Trong rừng cây này, sự lạnh lão khiến người ta rất khó chịu, như có sát khí trong không khí.
Tất nhiên, đây chỉ là cảm giác bản năng từ Hoàng Thiên.
“Haha, Hoàng Thiên, mày thật sự đến rồi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Trịnh Hiếu Phong truyền đến.
Nghe thấy giọng nói, bỗng thấy Trịnh Hiếu Phong hai tay đút túi quần, đi ra từ phía sau một cái cây.
Nhìn khuôn mặt của Trịnh Hiếu Phong bị bầm tím và sưng lên, đó là những vết tích bị Hoàng Thiên đánh trước đó.
Nhìn thấy Trịnh Hiếu Phong, lửa giận của Hoàng Thiên không thể dập tắt được, tên cặn bã này quá liều lĩnh!
Lúc này Hoàng Thiên không nói lời nào, đi về phía Trịnh Hiếu Phong.
“Anh Hoàng, cẩn thận!”
Tiêu Tấn phía sau đột nhiên hét lên một tiếng, lao đến bên cạnh Hoàng Thiên với tốc độ nhanh nhất!
Gần như cùng một giây, hai bóng đen lao ra từ phía sau Trịnh Hiếu Phong, cả hai đều cầm dao rựa trêи tay lao tới trước mặt Hoàng Thiên!
Hoàng Thiên khẽ cau mày, Trịnh Hiếu Phong không ngờ lại mai phục sát thủ ở đây, anh cũng không ngờ tới.
Theo bản năng, sau khi tránh một nhát dao, Hoàng Thiên nhấc chân đá vào bụng ai đói “Bốp” một tiếng, người đàn ông cầm con dao đã bị Hoàng Thiên đá xuống đất.
Cùng lúc đó, Tiêu Tấn lao tới, dùng dao hạ gục một người đàn ông khác.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra rất nhanh, chỉ cần chậm một chút, Hoàng Thiên đã phải dính đòn.
“Anh Hoàng, xin hãy lùi về sau, để tôi xử lý!”
Tiêu Tấn chặn Hoàng Thiên phía sau, chuẩn bị tư thế để liều mạng với hai tên sát thủ này.
Không hổ là cánh tay phải đắc lực của Lã Việt, vào thời điểm mấu chốt, Tiêu Tấn thực sự rất đáng tin cậy.
Cảnh tượng vừa rồi khiến Lã Việt sửng sốt.
Cậu chủ Hoàng ở Hà Nội đáy! Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, Lã Việt đừng mơ có thể sống được.
“Anh Chu, cẩn thận, có thể có mai phục!”
Lã Việt cũng tới chặn Hoàng Thiên phía sau, ông ta muốn bảo đảm Hoàng Thiên an toàn.
Hai sát thủ nhanh chóng leo lên khỏi mặt đất, trêи tay dao, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng dữ tợn.
Lã Việt rất hiểu biết, khi nhìn thấy ánh mắt của hai sát thủ này, ông ta càng thêm kinh ngạc.
Bởi vì ánh mắt của hai sát thủ này tràn đầy sát ý, nếu không phải bọn chúng thường xuyên giết người, bọn chúng nhất định sẽ không có sát khí và con ngươi đỏ rực như vậy!
Trêи mặt mang theo nụ cười, Trịnh Hiếu Phong nhìn Lã Việt và Tiêu Tấn, ậm ừ: “Hừ, tôi nói này Lã Việt, Hoàng Thiên đã cho ông bao nhiêu tiền, tại sao bán mạng cho hắn như vậy?”
“Đừng nói nhảm nữa! Trịnh Hiếu Phong, cậu còn mai phục bao nhiêu sát thủ trong khu rừng này thì gọi bọn họ ra hết đây!”
Gân xanh trêи trán Lã Việt lộ ra, ông ta hét lên với Trịnh Hiếu Phong.
Hoàng Thiên cũng nhận ra, hôm nay có lẽ sẽ có một trận chiến tanh máu.
Hèn gì Trịnh Hiếu Phong kiêu ngạo như vậy, hóa ra thằng khốn này đã chuẩn bị trước rồi.
Chỉ là không biết, có bao nhiêu sát thủ vẫn ở trong khu rừng này.
Trịnh Hiếu Phong đã cười lớn khi nghe Lã Việt nói điều này.
“Hahahal Lã Việt, ông đúng là hiểu biết đấy! Được rồi, cậu chủ đây không giỡn với các người nữa.”
Trịnh Hiếu Phong nói xong, võ tay.
Sau đó, từ sâu trong rừng, ba người đàn ông bước ra.
Người đứng đầu đội một chiếc mũ rơm lớn và trông khoảng ba mươi hoặc bốn mươi tuổi.
Người này ấn chiếc mũ rơm rất thấp, che gần hết khuôn mặt, cúi thấp đầu nên khó có thể nhìn thấy anh ta trông như thế nào.
Hai người phía sau người đàn ông đội mũ rơm gần giống như hai sát thủ đã xuất hiện trước đó, đều có khuôn mặt dữ tợn, nhìn vào cũng khiến người ta sợ hãi.
Hai người này trong tay cũng cầm một con dao, sau khi ra tay liền nhìn chằm chằm Hoàng Thiên và Lã Việt.
“Hoàng Thiên, cậu chủ đây giới thiệu cho mày. Đây là một Chim Ưng. Anh ta được cậu chủ đây bỏ cái giá lớn thuê để xử lý mày.”
Trịnh Hiếu Phong tự hào chỉ vào người đàn ông đội mũ rơm và chế nhạo Hoàng Thiên.
Kể từ khi cuộc sống bị Hoàng Thiên và Lã Việt bị hủy bỏ lần trước, Trịnh Hiếu Phong đã ôm mối hận và cử người liên hệ với người đàn ông có biệt danh là Chim Ưng này.
Trịnh Hiếu Phong đã lên kế hoạch tấn công Hoàng Thiên một lần nữa trong vài ngày nữa, nhưng khi chuyện này xảy ra hôm nay, anh ta phải gọi người đến thành phố Bắc Ninh trước.
Chim Ưng này và đàn em của gã không thiếu tiền án, là một sát thủ chuyên nghiệp!
“Nhiều tiền, hắn là Hoàng Thiên?”
Chim Ưng lúc này mới cởi bỏ mũ rơm, lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên, hai mắt lõm sâu khiến người khác nhìn vào mà rợn tóc gáy.
Trịnh Hiếu Phong cười vui vẻ và nói: “Không sai, xử lý Hoàng Thiên cho anh ba tỷ, và ba tỷ khác để xử lý Lã Việt và Tiêu Tấn, giá cả thấy thế nào?”
“Cậu chủ Trịnh, gần đây tôi bị cảnh sát đuổi theo, không muốn xảy ra thêm án mạng! Sáu tỷ, tôi sẽ chặt tay chân của ba người bọn họ, khiến bọn họ liệt giường cả đời thì sao?”
Chim Ưng trả lời một cách âm u.
Trịnh Hiếu Phong suy nghĩ một chút, anh ta cũng không dám thật sự giết người, lúc này mới nở nụ cười: “Được, nhưng phải thiến của quý của Hoàng Thiên!”
“Tôi muốn hắn ta không còn là đàn ông nữa, hahahal”
Trịnh Hiếu Phong chỉ vào Hoàng Thiên, rất phấn khích.
“Thành giao.”
Chim Ưng vừa dứt lời, hai người phía sau liền dùng dao lao về phía Hoàng Thiên!
Hai sát thủ lúc trước cũng lao về phía Hoàng Thiên, trong nháy mắt bốn người đã vây lấy Hoàng Thiên.
Nếu đổi lại thành một người bình thường đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi.
Nhưng Hoàng Thiên rất bình tĩnh, cậu chủ Hoàng ở Hà Nội có thể so với người thường sao?
Chiêu thứ nhất mạnh mẽ, Hoàng Thiên không chút do dự, lao tới sát thủ gây nhất!
Nói ra thì lâu nhưng thực tế diễn ra rất nhanh, Hoàng Thiên lập tức kẹp chặt cổ tay của tên cầm dao, tiếp theo một cước đá bay, đá vào đũng quần của tên cầm dao!
“Á”
Kiếm khách bị Hoàng Thiên đá kêu thảm thiết, trứng bị vỡ, ầm ầm ngã xuống đất.
Trịnh Hiếu Phong sửng sốt, anh ta biết mình không thể đánh bại Hoàng Thiên, nhưng không ngờ Hoàng Thiên lại mạnh mẽ như vậy!
Vừa rồi, hành động rất đơn giản, ổn định, chính xác và tàn nhẫn, giống như một sát thủ lão luyện.
“Cùng lên đi!”
Chim Ưng tức giận hét lên một tiếng, lao về phía Hoàng Thiên.
Ba sát thủ còn lại tản ra bao vây Hoàng Thiên, giơ kiếm chém vào tay chân Hoàng Thiên.
Đánh nhau như vậy, Hoàng Thiên đương nhiên không trụ được, tay không làm sao đấu lại được với nhiều người dùng dao như thế này?
Có sợ cũng vô dụng, trước mắt chỉ có thể liều mạng!
Lã Việt và Tiêu Tấn đều đỏ cả mắt, chạy tới giúp Hoàng Thiên, Tiêu Tấn và Hoàng Thiên xử lý ba sát thủ, còn Lã Việt thì đánh với Chim Ưng.
Với thể lực Lã Việt vốn đã rất dẻo dai nhưng khi đấu với Chim Ưng, Lã Việt cảm thấy áp lực rất nhiều.
Chim Ưng này nhất định đã luyện võ chăm chỉ, lòng bàn tay có vết chai dày, chẳng lẽ dùng một tay bẻ gạch sao?
Không đến nửa phút, Chim Ưng không có kiên nhẫn, đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục màu đen, dí vào trán Lã Việt!
“Mặc kệ mày lợi hại như thế nào, tao sẽ bắn mày!”
Chim Ưng nhìn chằm chằm Lã Việt hung tợn mà hét lớn.
Lã Việt không cử động nữa, dù nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh hơn một viên đạn, hôm nay phải thật sự bỏ mạng rồi!
Hoàng Thiên và Tiêu Tấn cũng dừng lại, nhìn Chim Ưng hung tợn kia, Hoàng Thiện biết nếu nhúc nhích, gã thật sự sẽ bắn.
Mẹ kiếp, Trịnh Hiếu Phong đã tìm thấy nhóm người này ở đâu? Lại còn có cả súng.
Hoàng Thiên cũng rất bất lực, xem ra anh thật sự tức giận mà bất cẩn rồi, nếu sớm biết đã để Lã Việt mang thêm người đi, phỏng chừng Lã Việt cũng có súng cũng mang đi luôn.
Trịnh Hiếu Phong rất tự đắc, cười đi đến bên Hoàng Thiên, võ Hoàng Thiên vai nói: “Tao nói này đồ phế vật, ông đây có súng.
Mày đã phục chưa? Hôm nay tao sẽ khiến mày thành thái giám, đừng lo lắng, tao sẽ lo cho vợ mày…”
“Mày tưởng có súng là hay lắm à?”
Ngay khi Trịnh Hiếu Phong dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng hét như sấm từ bên ngoài khu rừng!
Ngay sau đó, hơn một chục thanh niên trong trang phục răn ri lao vào rừng và bao vây Trịnh Hiếu Phong và Chim Ưng!
Mấy chục người này, toàn bộ trêи tay có súng trường tự động MA trêи, trêи mặt có hoa văn vẫn vện, tràn đầy sát khí!
Không so sánh thì không có đau thương, lại nhìn Chim Ưng cầm trong tay một khẩu súng gãy nhỏ, thật là buồn cười.
Sau đó, một người bước vào rừng, người đó khoảng ba mươi tư, ba mươi năm tuổi, khuôn mặt góc cạnh đầy lạnh lùng và thù địch.
Người này đi tới trước mặt Hoàng Thiên vài bước, sau khi nhìn kỹ mấy giây liền kϊƈɦ động đến mức hai mắt bật khóc.
“Bụp” một tiếng, người đàn ông quỳ một gối, ngước lên nhìn Hoàng Thiên.
“Cậu chủ!”