Chương 1114 Có lẽ sau khi anh thể hiện kỹ năng của mình trong quán bar, rất nhiều người đều bị anh dọa sợ. Công việc kinh doanh quán bar của chị Lạc Lạc cũng phất lên như thủy triều, rồi nhân cơ hội đó ngày càng lớn mạnh. Chị Lạc Lạc đang hướng dẫn cho một người phục vụ mới, giống như có cảm ứng, nhìn về phía Trình Kiêu. Đột nhiên, chị Lạc Lạc choáng váng. Sau đó, chị Lạc Lạc với vẻ mặt ngạc nhiên sải bước về phía Trình Kiêu. Cô ta đưa tay ra vô vô vai Trình Kiêu, hùng hổ nói: “Tiểu Kiêu, sao cậu lại ở đây?” Trình Kiêu nhận ra chị Lạc Lạc hẳn là không biết thân phận của anh, cho nên cười nói: “Tôi đi theo bạn học đến đây chơi.” “Được, cậu cứ đi dạo một vòng đi. Hôm nay, một nhân vật lớn ở Hà Tây tổ chức tiệc chiêu đãi ở đây. Tôi bận việc rồi. Khi nào rảnh thì hẹn gặp!” Chị Lạc Lạc gấp gáp nói. Phía sau, một người phục vụ hét lên: “Chị Lạc Lạc, ở đây không có đủ ghế, nhà kho cũng hết rồi. Giám đốc Vương bảo tôi đi báo với chị một tiếng!” “Ghế để ở nhà kho mới, giám đốc Vương không biết sao? Đi lấy cho tôi!” Chị Lạc Lạc hét vào mặt người phục vụ. Trình Kiêu cười nói: “Chị Lạc Lạc, chị bận thì đi trước đi!” “Được, chúng ta nói chuyện sau!” Chị Lạc Lạc trực tiếp đi về phía người phục vụ, nhưng vừa đi hai bước đã quay lại. “Cậu cầm một chút giúp tôi! Không phiền chứ?” Chị Lạc Lạc mỉm cười đặt khay vào tay Trình Kiêu, ánh mắt quen thuộc lóe lên trong mắt cô ta. “Đương nhiên không phiền, chị đi làm việc đi, tôi ở đây đợi chị.” Trình Kiêu khéo léo cầm đ ĩa lên cười nói, dòng suy nghĩ trôi về thời còn làm ở quán bar Lạc Trần “Được, chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay!” Chị Lạc Lạc nói xong liền nhanh chóng mang người phục vụ đi chuyển ghế. Trình Kiêu bưng đ ĩa, hơn nữa vừa hay hôm nay anh cũng mặc một bộ đồ thể thao màu đen, hơi giống với áo sơ mi hôm nay của phục vụ. Một vài người đi qua trực tiếp coi anh như người phục vụ. Trình Kiêu tìm một nơi vắng vẻ rồi ngồi xuống, yên lặng chờ chị Lạc Lạc trở về. Nhưng, một giọng nói chế giều đột nhiên vang lên: “Trình Kiêu, thì ra anh làm nhân viên phục vụ ở đây à!” Đám người Điền Thúy Thúy, Vương Vũ Hàm ngạc nhiên nhìn Trình Kiêu, trong mắt họ đầy khinh thường. Trình Kiêu cầm một cái khay, trong khay có hai cái cốc đế cao. Hơn nữa người phục vụ ở đây cũng mặc một bộ quần áo đen giống nhau, rất dễ khiến mọi người hiểu lầm rằng anh là người phục vụ. Điền Thúy Thúy dường như đã khám phá ra một lục địa mới, trên mặt cô ta là sự kinh ngạc và khinh thường. Lần trước sỉ nhục Trình Kiêu một trận, làm cho cô ta sảng khoái không thôi. Lần này cơ hội lại đến rồi! Điền Thúy Thúy trời sinh quyến rũ, nhìn Trình Kiêu với ánh mắt lấy làm tiếc, nhưng lại có một phong vị khác: “Lúc trước tôi chỉ khuyên anh một câu, bảo anh đừng làm công ở quán bar, phải suy nghĩ cho tương lai của mình. Anh thế mà sỉ nhục tôi một trận, nói tôi là con kiến hôi, không hiểu anh là loại người như thế nào!”