Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

chương 1172

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1172 Cổ đông Lý thở dài: “Ông Mục, ông cần gì phải khổ thế? Mấy người chúng tôi đều đã thoả hiệp, dù ông không suy nghĩ cho bản thân cũng phải suy nghĩ cho con cháu đời sau! Đắc tội với ông Mã, ông còn có chỗ đặt chân ở Hà Tây hay sao?” Mã Uy nói với giọng điệu nặng nề: “Tôi đã cho các người cơ hội, là các người không trân trọng nói, vậy thì đừng trách tôi đuổi cùng giết tận.” “Tiền bối Vương, ông lập tức mượn danh nghĩa ông Mã, bảo tất cả doanh nghiệp ở Hà Tây cắt đứt toàn bộ hợp tác với Tập đoàn Mục Thị.” “Được!” Vương Tứ Hải lạnh lùng nhìn Mục Thanh Sơn: “Hừ, ông Mục, đây là ông gieo gió gặt bão thôi!” Sắc mặt Mục Thanh Sơn vô cùng lạnh nhạt, nếu đã quyết định cố gắng hết sức, ông ta cũng đã tính đến chuyện Tập đoàn Mục Thị sẽ bị ông Mã chèn ép về mọi mặt. Mục Thanh Sơn nhìn về phía Trình Kiêu, nghiêm túc nói: “Chàng trai trẻ, cảm ơn ý tốt của cậu! Nhưng bây giờ chúng tôi đã quyết định sẽ chiến đấu đến cùng rồi, không muốn liên lụy đến cậu, cậu vẫn nên đi đi!” Trình Kiêu không quan tâm đến lời của Mục Thanh Sơn, anh nhìn về phía Mã Uy, lạnh lùng nói: “Mượn danh Mã Tài? Anh có thể quyết định thay Mã Tài à?” “To gan! Tên ranh con như cậu mà dám gọi thẳng tên của ông Mã hả!” Một cấp dưới của Mã Uy tức giận quát lên với Trình Kiêu. Mã Uy giơ tay ngăn cản, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu: “Tôi là cháu của ông Mã, sao lại không quyết định được?” “Anh gọi điện thoại cho Mã Tài, bảo ông ta đến gặp tôi.” Trình Kiêu lạnh lùng nói. Mã Uy cau mày, giọng điệu của Trình Kiêu quá ngông cuồng, tựa như thần linh ở tít trên cao, khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu. Một cấp dưới cười khẩy: “Ranh con, ông Mã có thân phận cao quý như thế, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu muốn gặp là gặp à! Sao không thử đi soi mặt vào nước tiểu xem cậu có tư cách gặp ông Mã không?” “Ha ha, tên ranh con này cho rằng có thẻ tử kim chí tôn của ông Lôi Chấn Vũ là ghê gớm lắm!” “Cậu ta không biết rằng Lôi Chấn Vũ gặp ông Mã cũng phải vô cùng cung kính!” Đám người nhìn Trình Kiêu, phát ra tiếng cười giễu cợt. Mục Thanh Sơn cũng khuyên: “Chàng trai trẻ, ông Mã thân phận cao quỷ, ngay cả tôi cũng chỉ may mắn được gặp ông ấy một lần, sao cậu nói gặp là gặp được? Nghe tôi khuyên một câu, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu mau đi đi!” Mục Tranh cũng sốt ruột khuyên nhủ: “Người anh em, ơn nghĩa của anh nhà họ Mục tôi ghi nhớ trong lòng, nhưng ông Mã không phải người bình thường, anh không thể đắc tội được đâu. Nghe tôi một câu, mau đi đị!” Trình Kiêu vẫn đứng im tại chỗ, không để tâm đến lời châm chọc. của mọi người, cũng không nghe lời khuyên của ba con nhà họ Mục. “Anh không gọi, thì tôi gọi. Trình Kiêu nhìn Mã Uy, lạnh lùng nói “Đợi đã, để tôi gọi!” Vào lúc Trình Kiêu chuẩn bị lấy điện thoại ra, Mã Uy chợt lên tiếng. Mã Uy lạnh lùng trừng Trình Kiêu, sau đó gọi điện thoại cho Mã Tài. “Cậu tên gì?” Mã Uy hỏi Trình Kiêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio