Chương 1199 “Kệ ông ta đi, nếu ông ta muốn mất mặt xấu hổ thì để cho ông ta tự chịu!” Vương Đỗ Lan buồn bực nói. “Này… Vậy cũng được!” Lâm Ngọc hết cách, chỉ có thể cầu nguyện những người này thật sự phát hiện lương tâm, ủng hộ. Trình Đông Hoa. lây, mười giây, một phút… Trình Đông Hoa đứng trên bục, sống một ngày bằng một năm, mỗi giây đối với ông ấy như một cực hình. Ông ấy khát vọng có người đứng ra ủng hộ mình đến cỡ nào, chẳng sợ chỉ có một người cũng tốt rồi. Ít nhất có thể để cho ông ấy nhìn thấy, sự kiên cường và nguyên tắc của mình không sai. Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, không có người nào dám đứng ra mạo hiểm chọc Giang Thượng Minh và Dư Trung Nguyên, để giúp đỡ cho Trình Đông Hoa. Dư Trung Nguyên cảm thấy bản thân đã nắm chắc được phần thắng. “Trình Đông Hoa, ngay cả một người ủng hộ ông cũng không có, thế ông có tư cách gì nói chúng tôi đây! Ông vừa một kẻ ngồi không ăn bám, vừa là một tên ghen ăn tức ở!” Dư Trung Nguyên đứng lên, lớn tiếng mắng chửi. “Trình Đông Hoa, tên ghen ăn tức ở kia cút xuống đi!” Đám người phụ trách còn lại ở Hương Trấn cũng chửi hùa theo Khuôn mặt của Giang Thượng Minh tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Trình Kiêu, cười lạnh nói: “Nhấi ranh thấy chưa? Kết quả cậu muốn đấy hả?” “Tôi đã nói trước rồi, để cho ông ta đi lên chỉ khiến ông ta mất mặt hơn mà thôi!” Ánh mắt của Trình Kiêu lạnh như băng, giọng nói thâm trầm: “Chưa chắc!” Nói xong, Trình Kiêu chậm rãi đứng dậy khom người hành lễ với Trình Đông Hoa trên bục: “Ngài Trình, cả đời ông đã cẩn thận, làm việc chí công vô tư. Vấn bối vẫn luôn ngưỡng mộ, xin nhận vãn bối một lạy!” Sau đó, Trình Kiêu quỳ một gối xuống đất trước mặt mọi người và dập đầu hành lễ với Trình Đông Hoa. Hành động của Trình Kiêu xuất phát chín mươi phần trăm là từ nội tâm. Hai kiếp làm người, anh mới hiểu được bố mình đã nhận bao nhiêu áp lực, anh cảm thấy Trình Đông Hoa đã quá thua thiệt. Còn mười phần trăm khác là muốn giúp Trình Đông Hoa vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Anh tin chắc, mấy người nào đó sẽ biết rõ làm gì Trình Đông Hoa vội vàng nói: “Tiểu Kiêu mau đứng lên đi, cậu làm gì vậy!” Trình Kiêu đứng lên, từ tốn nói: “Tôi tin chắc ngài Trình làm việc gì đều có mục đích, vậy nên có thể khiến những người này thức tỉnh lương tâm và dùng toàn lực ủng hộ ông!” “Cảm ơn, cảm ơn cậu.” Trình Đông Hoa xúc động đến mức nước mắt nóng tràn mi. Trình Kiêu là người đầu tiên ủng hộ ông ấy trong nhiều năm qua. Thứ Trình Đông Hoa muốn không phải là sự ủng hộ, mà là một sự công nhận cho sự kiên trì, vững vàng của mình. Ông ấy không cần sự báo đáp, chỉ cần người khác đồng tình. Dư Trung Nguyên cười lạnh, nói: “Hừ, nhãi ranh, cậu đang chơi trò “quần áo mới của hoàng để” với chúng tôi đó hả? Cậu cảm thấy những người như chúng tôi sẽ nghe theo cậu à?” “Ai lại ủng hộ kẻ ăn không ngồi rồi thế này mới, không có lương tâm đấy!” “Nhưng tên nhóc này từ đâu ra dám giả vờ nghiêm túc, diễn vở xiếc này, đánh đuổi cậu ta ra ngoài đi!” “Nhấi ranh, không ai nghe theo cậu đâu, cậu từ bỏ hy vọng đi!”