Chương 1276 Lâm Ngọc nói: “Tôi không trách cậu. Tôi gặp cậu có chuyện khác.” “Chuyện gì?” Trình Kiêu hỏi. Chuyện cứu tôi, có một người bạn khác cũng bị họ bắt lên núi, tên cô ta là Mạc Vũ.” Lâm Ngọc kể lại chuyện Mạc Vũ bị người áo choàng đen bắt đi, nhưng lại không nhắc đến chuyện, suýt chút nữa cô đã bị Giang Thành làm nhục. Cô sợ chuyện đó sẽ kích động Trình Kiêu. Con ngươi của Trình Kiêu hơi rục rịch: “Hắc Vu Giáo, Bạch Vu Giáo, Thánh tử, Thánh nữ? Thú vị đấy. Chị đừng lo gì hết, dựa vào miêu tả của chị. Tạm thời, Mạc Vũ không sao đâu, tôi sẽ nghĩ cách cứu cô ta ngay.” Gương mặt của Lâm Ngọc vẫn đầy lo lắng, nói: “Trình Kiều, dù cậu dùng cách nào, phải trả giá đắt bao nhiêu, thì cậu vần phải đưa Mạc Vũ về đấy! Nếu không thì lương tâm cả đời của tôi không thể yên ổn được!” “Bạn của chị Lâm Ngọc là bạn của tôi, tôi sẽ cứu được cô ta về.” Trình Kiêu nói chắc chắn. Dù Lâm Ngọc không nói, Trình Kiêu cũng sẽ cứu đi Mạc Vũ. Kiếp trước, Mạc Vũ cũng là một trong những người bạn thật sự và ít ỏi của Trình Kiêu. Cho nên, kiếp này anh không thể ngồi yên không quan tâm được. Nhưng thật không ngờ rằng, Mạc Vũ lại cứu Lâm Ngọc. Đám Huyền Âm Môn đáng chết kia, dù Trình Kiêu đã diệt hết bọn chúng vẫn không đủ khiến anh hết giận. Trình Kiêu với Lâm Ngọc quay lại lều doanh. Không lâu sau, Giang Thượng Minh đã bị binh sĩ đưa về. Trình Đông Hoa vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ngài Giang bị thương à?” Gương mặt của binh lính hơi quái lạ nói: “Không có bị thương. Nhưng do chưa bao giờ thấy hình ảnh đáng sợ đến khủng khiếp như lò mổ Tu La lúc nãy, nên ngài Giang phản ứng quá lớn, nôn mửa liên tục. Chắc ông ấy mất nước quá rồi, nên cần đưa đến bệnh viện ngay.” Gương mặt của Trình Đông Hoa cũng kỳ quái, hỏi: “Ngài Giang là chủ tịch huyện Kê Kinh, hình ảnh hoành tráng gì chưa thấy qua, không phải như vậy chứ?” Binh linh kia nói: “Thật sự tại hiện trường máu tanh quá sức chịu đựng, dù là chiến sĩ như chúng tôi cũng có rất nhiều người chịu không được, hành động như ngài Giang đã tốt lắm rồi.” Lâm Ngọc đưa mắt nghỉ ngờ nhìn Trình Kiêu, thì thầm hỏi: “Cậu làm gì đấy?” Trình Kiêu bình thản nói: “Không có gì, chỉ giết sạch đám người kia thôi mà.” Gương mặt của Lâm Ngọc lập tức trắng bệch, không nói nên lời. Tuy cô không tận mắt nhìn thấy hình ảnh lúc đó, nhưng não cũng tưởng tượng ra được. Ngay bây giờ, Lâm Ngọc cũng đã hơi có chút đồng tình cho Giang Thượng Minh Nhưng Lâm Ngọc vẫn lo lắng: “Chuyện này chắc chắn sẽ giao cho luật pháp Á tộc xử lý đấy, cậu làm vậy có gặp nguy hiểm gì không?” “Luật pháp của Á tộc không kiêm được người khác, tôi cũng đã chú ý đến. Nhưng yên tâm đi, tôi không sao, vì tôi là người trong thế giới tu hành mà.” Trình Kiêu nói với gương mặt rất thản nhiên.