Chương 1361 “Cậu, một tên quê mùa thậm chí chưa từng nghe nói qua nước sinh mệnh, còn có mặt mũi ở đây nói khoác mà không biết ngượng sao!” “Tôi khuyên cậu mau ngoan ngoãn cùng tôi đến nhà họ Cung nhận tội, băng không đừng trách tôi không khách sáo!” Hoắc Tư Nam giang hai tay ra, kiên quyết hét lên: “Ai dám làm bạn tôi bị thương thì hãy bước qua xác tôi trước đã!” Hoắc Tư Nam biết rất rõ Hoắc Minh muốn bán con gái mình cầu vinh, nên hiện tại ông ta sẽ không thể làm gì mình. Đây cũng là con bài duy nhất của Hoắc Tư Nam. Quả nhiên sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt: “Súc sinh bất hiếu, tao nuôi mày lớn tần ngần như vậy mà mày báo đáp công ơn của tao. như thế sao?” “Mày còn dám uy hiếp tao ư, người đâu, kéo nó ra cho tao!” “Để tôi coi thử ai dám động đậy!” Hoắc Tư Nam bông dưng móc từ trong người ra một con dao gọt hoa quả đặt ngang trên chiếc cổ như ngọc của mình, lưỡi dao ánh lên ánh sáng lạnh lẽo. Hoắc Minh cả kinh, giận dữ rống lên: “Dừng tay! Cái thứ súc sinh mày, mày đang uy hiếp ba ruột của mình sao?” Điểm Hương sốt vó khuyên giải: “Tư Nam, đừng xúc động, nhất thiết đừng xúc động, có chuyện gì thì cứ từ từ nói!” Hoắc Tư Nam cười khổ nhìn Điểm Hương nói: “Tôi đã lớn bằng chừng này mà không có nhiều bạn, cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn mọi người xảy ra chuyện được!” Nói xong, vẻ mặt Hoắc Tư Nam kiên định quay đầu nhìn Hoắc Minh: “Ba, thả bọn họ đi! Con sẽ cùng ba đi gặp Cung Thành Vũ, nếu ba muốn làm gì thì cứ mặc ba sắp xếp!” Trình Kiêu muốn cướp lấy con dao từ trong tay Hoắc Tư Nam, nhưng anh đột nhiên dừng lại. Anh muốn xem Hoắc Minh sẽ lựa chọn như thế nào. Đương nhiên sự lựa chọn của Hoäc Minh cũng liên quan đến tính mạng của ông ta và cả tương lai của nhà họ Hoắc. Không chỉ có Trình Kiêu, giờ phút này anh em Hoắc Kim Bình và Hoắc Kim Nhạn, cũng như những người nhà họ Hoắc mà Hoắc Minh dẫn đến đều nhìn về phía Hoắc Minh chờ đợi lựa chọn của ông ta. Sắc mặt Hoắc Minh từ xanh biến thành đỏ, rồi lại từ đỏ biến thành xanh, cuối cùng giận dữ hét một tiếng: “Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ cho mày toại nguyện. Nếu mày chết thì vừa hay có thể cho nhà họ Cung một lời giải thích!” “Người đâu, ra tay đi!” Trên mặt anh em Hoắc Kim Bình lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, bọn họ không ngờ ba mình lại thật sự làm như vậy. Hoắc Tư Nam ngay lập tức mất hết sức lực, nước mắt lăn dài trên má: “Mẹ ơi, kiếp sau mẹ nhất định phải mở to mắt ra nhìn cho rõ ràng, đừng gửi gắm mình vào kẻ vô nhân tính như vậy!” “Không được!” Điểm Hương hét lên rồi vội lao về phía Hoắc Tư Nam Da mặt Hoắc Minh run lên, sắc mặt tái nhợt, muốn giơ một tay lên nhưng rốt cuộc vẫn không nhấc lên. Con dao của Hoắc Tư Nam không cắt cổ rách cổ họng mà đã bị Trình Kiêu giật lấy trước. Một lúc sau, Hoắc Tư Nam mở mắt ra, mê man nhìn Trình Kiêu “Sao anh lại cứu tôi? Cứ để tôi chết đi cho rồi”