Chương 1425 Đến phiên người mập mạp kia giới thiệu, anh ta có vẻ rất không tình nguyện, Trình Kiêu cũng không để ý, chỉ biết người khác gọi anh ta là Vương Mập Mạp. Người cao gầy luôn đi cùng anh ta gọi là lão Hồ. Trong mấy người này có một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ta đi du học ở Mỹ trở về, mọi người gọi cô ta là cô Dương. Trình Kiêu cũng giới thiệu bọn họ, Đặng Nhị gia tên là Đặng Nhị,ông ta dùng thẳng tên thật. Hai người xem như chính thức tham gia vào đoàn thám hiểm. Một người phụ tá hỏi: “Giáo sư Dương, chỗ này có phải tàn tích thành cổ chúng ta muốn tìm không?” Giáo sư Dương nhìn xung quanh rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy, chỗ này chính là tàn tích của nước Bái Nguyệt, một trong hai mươi bốn quốc gia Tây Vực.” “Các cậu xem tòa kiến trúc kia, đó là kiến trúc được bảo tồn hoàn hảo nhất trong tất cả những kiến trúc mà chúng ta thấy được ở dọc đường. Các cậu xem tòa kiến trúc đó giống cái gì?” Giáo sư Dương chỉ vào thần miếu mà Đặng Nhị gia nói rồi hỏi. “Giống trăng rằm!” Cô gái kia trả lời “Đúng vậy, căn cứ những gì sách cổ ghi lại, nước Bái Nguyệt lấy trăng rằm làm biểu tượng quốc gia, có lẽ chỗ đó chính là thần miếu của bọn họ.” Giáo sư Dương cười nói. Trình Kiêu không khỏi liếc nhìn giáo sư Dương, xem ra vị giáo sư này thật sự có bản lĩnh. Chỉ dự vào ngoại hình của kiến trúc mà có thể đoán được chỗ đó là thần miếu. “Giáo sư, nói chút lịch sử nước Bái Nguyệt cho bọn em đi!” Một phụ tá nói. Giáo sư Dương cười nói: “Ừ.” “Nước Bái Nguyệt là một trong hai mươi tư nước lớn của Tây Vực, nổi tiếng ngang với mấy nước Lâu Lan, Tỉnh Tuyệt. Có điều nó cũng chỉ phồn hoa nhất thời, cuối cùng bị chôn ở trong biển cát vàng này.” “Nhưng nước Bái Nguyệt có một truyền thuyết rất thú vị, truyền thuyết kể rằng nước Bái Nguyệt không phải đất nước do con người thành lập, mà là Nguyệt thần hạ phàm thành lập, cho nên người của nước Bái Nguyệt tôn thờ Nguyệt thần, dù là kiến trúc hay những thứ khác, họ đều thích dùng hình ảnh trăm rằm.” Vương Mập Mạp cười khinh thường: “Đây đều là người xưa mê tín, thế giới này không có thần quỷ gì cả, không ngờ giáo sư cũng tin cái này” Người còn lại cũng cười ha ha, hiển nhiên là họ cảm thấy lời Vương Mập Mạp là đúng. Dù sao xã hội bây giờ cũng theo thuyết vô thần, cho dù có một vài chuyện khoa học không thể giải thích xuất hiện thì cũng sẽ bị chính phủ cố ý che dấu đi. Giáo sư Dương nói: “Tới giờ nước Bái Nguyệt đã qua đi hơn một nghìn năm, chúng ta không biết tình huống lúc ấy ra sao. Cho nên chúng ta mới cần đi khảo cổ, cố gắng tìm kiếm sự thật của năm đó. “Đi thôi, nếu tôi đoán không sai thì mộ của nữ vương nước Bái Nguyệt ở ngay dưới thần miếu này.” “Thì ra đây là lai lịch của thành Quỷ. Trình Kiêu hơi suy tư, sau đó đi đến thần miếu theo đám giáo sư Dương. Thần miếu là kiến trúc được bảo tồn hoàn hảo nhất của thành Quỷ, giống như bên trong bóng tối có một lực lượng thần bí đang bảo vệ thần miếu, không để bảo cát xâm nhập. Mọi người đi đến sảnh chính của thần miếu, sảnh chính trống rỗng, có tám cột đá lớn chống đố. Trên mỗi cột đá đều có khắc hoa văn. “Giáo sư Dương, mấy bức tranh này là gì vậy?” Cô Dương dùng tiếng Á tộc không lưu loát hỏi chuyện. Mặt trên bích họa là một cô gái bay xuống từ mặt trăng, trên người mặc trang phục cổ, trong tay cầm trường kiếm. Phía dưới có rất nhiều người mặc đồ da thú đang quỳ dưới đất cúng bái.