Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

chương 146

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Theo yêu cầu của Điểm Hương, ông ta đã dành riêng một bàn cho bạn bè của cô.

Nhưng mọi người đều không đến khách sạn ngay lập tức, thứ nhất vì chưa đến giờ ăn tối, thứ hai vì những món quà họ chuẩn bị vẫn chưa được mang đến.

Sau khi rời khỏi nơi triển lãm tranh, Trình Kiêu bắt taxi chuẩn bị đến khách sạn Lam Thiên trước.

Triệu Cao đuổi theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Trình Kiêu, cậu chuẩn bị quà gì cho Điểm Hương đấy? Nhất định không được quá keo kiệt, nếu không có tiền tôi có thể cho cậu mượn!”

Nói xong, anh ta dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Tân Gia Lạc đang đi tới cách đó không xa: “Đừng để Tân Gia Lạc khinh thường.”

Trình Kiêu gật đầu: “Yên tâm, tôi hiểu rồi.”

“Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau ở khách sạn Lam Thiên!” Triệu Cao nhìn theo Trình Kiêu lên taxi, phất tay tạm biệt.

Ngồi trên xe, Trình Kiêu suy nghĩ nên tặng món quà gì cho Điểm Hương.

Tuy điều kiện nhà Điểm Hương cũng không kém, nhưng không thể gọi là tốt, ít ra cũng là một gia đình triệu phú.

Để bồi dưỡng Điểm Hương, có thể nói hai vợ chồng Điểm Thế Dạ đã cố gắng hết sức, buổi triển lãm tranh hôm nay cũng đã tốn gần hai tháng tiền lương của họ.

Trình Kiêu cảm thấy tặng gì cũng không bằng trực tiếp mang tiền tới.

“Tài xế, đến ngân hàng gần nhất đi.”

Khách sạn Lam Thiên cũng khá nổi tiếng ở Hà Tây, chi phí không hề thấp.

Điểm Thế Dạ mở tiệc chiêu đãi khách khứa ở đây, có lẽ cũng phải cắn răng quyết định.

Trong một phòng riêng lớn trên tầng hai, có ba bàn tiệc. Căn phòng rộng lớn được sắp xếp một bàn đón khách, hai vợ chồng Điểm Thế Dạ đứng sau bàn đón khách để tiếp đón những người thân và bạn bè lần lượt đến.

“Thằng ba, em đúng là sinh ra một đứa con gái tốt!” Điểm Thế Đức anh trai của Điểm Thế Dạ đặt một bao lì xì lên bàn tiếp khách, cười nói.

“Anh trai, không phải cũng là cháu gái tốt của anh sao?” Điểm Thế Dạ cười trả lời.

“Đúng vậy, anh làm bác cũng được thơm lây.” Điểm Thế Đức cười to.

“Mời anh vào, ngồi hai bàn bên kia, bàn trong góc tường để cho bạn của Điểm Hương.” Điểm Thế Dạ chỉ vào ghế bên trong nói.

“Được rồi, em tiếp khách đi, không cần tiếp đón anh đâu.” Anh cả Điểm đi vào trong.

Ngoài cửa khách sạn, Trình Kiêu vừa xuống taxi, một chiếc xe Benz màu đen két một tiếng rồi dừng lại cạnh Trình Kiêu.

Vương Khánh Sinh nghênh ngang đi xuống xe, lúc nhìn thấy Trình Kiêu thì lập tức sửng sốt, sau đó cười lạnh nói với vẻ mặt khinh thường: “Thật là trùng hợp, nếu cậu nói cậu không có xe sớm hơn thì tôi có thể tiện đường chở cậu một đoạn đường rồi!”

Trình Kiêu thản nhiên liếc ông ta, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Nếu ông không muốn bị đánh thì mau biến mất khỏi tầm mắt của tôi ngay.”

Sắc mặt Vương Khánh Sinh lập tức trở nên khó coi, nghĩ đến kỹ năng mạnh mẽ của Trình Kiêu, ông ta chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, đi vào khách sạn.

Trình Kiêu đi theo sau Vương Khánh Sinh vào khách sạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio