CHƯƠNG
Giọng điệu của Trình Kiêu rất bình tĩnh, giống như hai người đang nói giỡn.
Nhưng tất cả mọi người trong phòng đều đột nhiên sững sờ, không ai dám nói một lời.
Mọi người bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
Nhưng giọng điệu không để ý chút nào cùng với biểu cảm bình thản của anh, làm cho không có bất cứ ai dám nghi ngờ lời anh nói.
Biết rằng ở Á tộc, giết người sẽ phải đền mạng, nếu ai nói tôi muốn giết cậu, thì mọi người đều biết hơn phân nửa là lời nói khi tức giận.
Vậy mà lúc Trình Kiêu nói ra lại làm người ta không thể sinh ra chút nghi ngờ.
Dường như chỉ cần Vương Khánh Sinh nói thêm một câu, Trình Kiêu thật sự sẽ giết ông ta.
Vương Khánh Sinh đứng mũi chịu sào, nhìn ánh mắt gần như không có chút cảm tình nào của Trình Kiêu, trong lòng đang phát run.
Đây đâu phải ánh mắt một thanh niên hai mươi tuổi nên có, quả thực chính là một con thú dữ đã đói bụng tám ngày!
Vương Khánh Sinh không dám nói câu nào, thậm chí dũng khí đối mặt với Trình Kiêu cũng không có.
Nhân lúc mọi người không nói gì, Triệu Cao bên cạnh Trình Kiêu có chút oán trách nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, không phải tôi đã nói với cậu từ sớm rồi sao? Nếu không có tiền tôi sẽ cho cậu mượn, sao cậu có thể đi tay không tới chứ?”
Trình Kiêu dửng dưng nói: “Tôi có mang theo quà.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Vậy cậu tặng Điểm Hương cái gì thế? Nói cho họ để họ hết hy vọng đi!” Triệu Cao nói.
Trình Kiêu không nói gì, bởi vì món quà anh đưa, cho dù nói ra cũng không có ai tin.
Đúng lúc này, Lý Ny mẹ Điểm Hương đột nhiên đi vào.
“Trình Kiêu, tấm chi phiếu này của cháu tặng đúng không!”
Lý Ny cầm một tờ chi phiếu trong tay, vẻ mặt khẩn trương, ngón tay cũng đang run rẩy.
Chi phiếu? Tình huống gì vậy!
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trình Kiêu, đa số khuôn mặt mọi người đều hiện lên vẻ nghi ngờ.
Nếu trên tấm chi phiếu không có tên của mình thì Trình Kiêu rất muốn phủ nhận.
“Là của cháu.” Trình Kiêu nhàn nhạt nói.
Lý Ny có chút trách cứ nói: “Đứa nhỏ này, mau lấy tiền về đi, không phải nhiều quá rồi sao? Ai tặng quà lại đưa ba tỷ chứ! Cha mẹ cháu biết thì sao!”
Điểm Hương sửng sốt, đột nhiên hỏi: “Mẹ, chờ chút, vừa rồi mẹ nói bao nhiêu?”
Lý Ny nhìn vào mắt Điểm Hương, thấp giọng nói: “Ba tỷ!”
“Ba tỷ!”
Mọi người kinh ngạc hô lên, sau đó, một loạt tiếng cười trào phúng vang lên.
Vương Khánh Sinh cười nói: “Em dâu, trẻ con tùy tiện lấy tờ giấy làm thành chi phiếu mà em cũng tin à!”
Những người còn lại người bày ra vẻ mặt khinh thường, mọi người đều cảm thấy chắc chắn tấm chi phiếu của Trình Kiêu là giả.
“Mẹ, mẹ không tính sai chứ? Ba tỷ thật sao?” Ngay cả giọng nói của Điểm Hương cũng có chút run rẩy, cô hỏi lại lần nữa.