Chương 1560 *Ở rể nhà vợ sao?” Sắc mặt Hồ Phi càng thêm hưng phấn. Hồ Phi nhìn Y Linh, cười khinh bỉ nói: “Cô cả Y, hình như mắt nhìn người của cô cũng không tốt lắm đâu! Thế mà lại tìm đến một người đàn ông ở rể nhà vợ, tôi cứ nghĩ tầm nhìn của cô rất cao cơ, hóa ra khẩu vị của cô cũng hơi nặng rồi!” “Thì ra, cô thích loại đàn ông ăn bám như tên ở rể nhà vợ kia.” Y Linh tức giận nói: “Hồ Phi, anh đừng nói nhảm, Trình Kiêu không phải là loại người như các người nghĩ!” “Không phải là loại người mà chúng tôi nghĩ, vậy cô nói cho tôi biết cậu ta là người như thế nào đi? Cậu ta chỉ là tên ở rể nhà người khác, thế mà có thể cấu kết với cô cả nhà họ Y. Ha ha, cô cả Y này, hóa ra cô chỉ thích chiếc giày rách mà người khác đã dùng qua!” Hồ Phi khoa trương cười to, giọng cười tràn đầy sự khinh thường. Ngạo Tứ Hải cũng cười lạnh, hả hê nhìn người đẹp bên cạnh: “Cô Thẩm cô Y này và cô được gọi là chị em sinh đôi của Giang Nam, chẳng lẽ cô không thấy xấu hổ sao?” Về phần người đẹp mặc đồ trắng, vẻ mặt cô ta thờ ơ, không thèm phản ứng lại Ngạo Tứ Hải, cũng lười nhìn Trình Kiêu lấy một lần, như thể liếc mắt sang thôi cũng làm bẩn mắt cô ta. Trình Kiêu hỏi Y Linh, “Họ là ai?” Y Linh tức giận nói: “Người có mái tóc húi cua là Hồ Phi, con trai của lão đại Giang Bắc Hồ Duy Hâm, bình thường anh ta làm xăng làm bậy quen thói, miệng lưỡi rất ác độc.” “Kẻ đó gọi là Ngạo Tứ Hải, con trai của lão đại Quảng Bắc Ngạo Trường Không.” “Cô gái rất lạnh lùng đó tên là Thẩm Mật, cô ta là con gái của Trầm Viên, một lão đại ở Quảng Nam.” “Gia đình họ là ba anh hùng khác của cuộc hội họp Tứ anh hùng này! Y Linh giới thiệu với Trình Kiêu bằng tốc độ nhanh nhất có thể. “Trình Kiêu, chúng ta đi thôi. Nhìn thấy những người này khiến tôi không còn tâm trạng gì nữa.” Y Linh dường như lo lắng rằng Trình Kiêu sẽ thẳng tay giết chết họ. Trong trường hợp đó, lại phải rước lấy phiền phức một lần nữa. Nhìn thấu ý tứ của Y Linh, Trình Kiêu gật đầu: “Được.” Y Linh khoác tay Trình Kiêu, quay người rời đi “Này, đừng đi chứ! Nếu là đàn ông, hãy vào đây đấu với tôi một trận đi. Cô Y Linh, hóa ra bạn trai của cô không chỉ là kẻ ăn bám, mà còn là một con rùa đen rúc đầu nha!” Hồ Phi cười lớn, chế nhạo Trình Kiêu . “Thật đáng xấu hổ. Nếu tôi là anh ta, tôi sẽ nhanh chóng tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào, đỡ phải mất mặt ở đây.” Ngạo Tứ Hải khinh thường cười khẩy. Dương Thiếu Hoa cười nói: “Đây thì coi là gì? Thời đi học cũng không phải cậu ta không làm nhiều chuyện nhục nhã hơn, không chừng loại sỉ nhục này với cậu ta chỉ là chuyện nhỏ.” Kano William đi theo sau Y Linh và chuẩn bị rời đi, nghe lời này quả thực không thể kìm được, anh ta đột ngột quay lại và trừng mắt nhìn Hồ Phi và những người khác. “Các người muốn đấu kiếm chứ gì? Tôi đấu cùng các người!” Hồ Phi đánh giá Kano William từ trên xuống dưới, cười lạnh nói; “Anh đánh với tôi? Anh là cái thá gì? Anh biết đấu kiếm sao?” Kano William nghiêm túc xê dịch chân và thực hiện một động tác đấu kiếm đạt tiêu chuẩn. “Tôi đã từng giành chức vô địch ở đất nước của chúng tôi.” Kano William khoanh tay, bày ra tư thái quý phái và lịch lãm.