Chương 1598 Thực ra, bây giờ đừng nói là đám côn đồ, đến các bạn học nam của Chung Phi Vũ cũng chẳng dám đến gần cô trong vòng ba mét. Từng có một nam sinh yêu thầm Chung Phi Vũ, có lần trong giờ thể dục ở sân vận động, chàng trai muốn gỡ cọng cỏ khô trên tóc cho cô. Kết quả không biết Thư Nam từ đâu xuất hiện, một tay nhấc nam Sinh đó lên ném vào thùng rác bên cạnh. Lúc đó tất cả học sinh, kể cả giáo viên, đều sợ chết khiếp. Nghe nói suốt nửa tháng cậu nam sinh đó mới ngừng gặp ác mộng. Kể từ đó, không ai dám đến gần Chung Phi Vũ nữa. Mọi người đều biết phía sau Chung Phi Vũ có một vệ sĩ lạnh lùng đáng sợ ẩn nấp. Chung Phi Vũ nhìn Thư Nam, không có ý trách móc, chỉ vì không muốn phiền phức hoặc không muốn nợ Thư Nam ân tình. Thư Nam nhìn khuôn mặt thanh tú sáng sủa của cô, nghiêm túc nói: “Tôi nguyện ý.” Chung Phi Vũ hơi bất lực, lần nào cũng là câu này. “Anh vì tôi làm nhiều điều như vậy, tôi không biết nên báo đáp thế nào.” Có những lời Chung Phi Vũ không nói ra được, chỉ hy vọng dùng cách này để nhắc nhở anh ta. Thư Nam trả lời: “Tôi không cần báo đáp.” Chung Phi Vũ nói: “Tôi không muốn nợ anh quá nhiều ân huệ.” Thư Nam nghiêm túc nói: “Em cứu mạng tôi, ân huệ này tôi trả cả đời cũng không hết.” Chung Phi Vũ hơi tức giận, đanh mặt nói: “Bây giờ anh thế này đã can thiệp vào cuộc sống của tôi.” Thư Nam chẳng hỉ m: “Vậy thì sao?” “Anh..” Chung Phi Vũ nắm chặt tay, nghiến răng ép mình nói ra câu đó. “Tôi không thích anh. Bây giờ anh từ bỏ được rồi chứ?” Biểu cảm trên mặt Thư Nam vẫn không hề dao động, anh ta vẫn rất nghiêm túc nói: “Vậy thì thế nào?” Chung Phi Vũ gần như cạn lời: “Tôi không thích anh, anh không hi à?’ Ánh mất Thư Nam trở nên sâu hơn, anh ta hít sâu một hơi, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn trước: “Tôi thích em là đủ rồi.” Ác Chung Phi Vũ sững sờ, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn. “Em nên về đi.” Thư Nam nhắc nhở. “Được rồi!” Chung Phi Vũ quay người, đi về phía bến xe bus về nhà Chung Phi Vũ bỗng nói: “Ngày mai tôi đã đăng ký đi khảo sát thực tế ở đại học Tây Bắc, có lẽ mấy ngày mới về. Mấy ngày tôi không ở đây, anh tự chăm sóc cho mình nhé, đừng gây chuyện.” Thư Nam ngẩng đầu nhìn bóng lưng xinh đẹp của Chung Phi Vũ, khẽ nói: “Tôi đi cùng em.” “Không cần, lần này tôi đi cùng rất nhiều bạn học, anh đi sẽ khiến các bạn ấy sợ!” Chung Phi Vũ nói. Thư Nam không nói nữa, lặng lẽ đi theo sau Chung Phi Vũ. Một nam sinh đứng ở nơi xa nhìn Chung Phi Vũ rồi quay người rời đi, bước chân có hơi vội vàng. Nam sinh đến một góc khuất ở trường, bắt đầu gọi điện. “Ông Vương, Chung Phi Vũ sắp đi khảo sát thực tế sở đại học Tây Bắc, có lẽ người đàn ông kia cũng sẽ đi cùng.” Đầu bên kia điện thoại là giọng của một người đàn ông trung niên: “Tôi biết rồi, cậu làm tốt lắm, tiếp tục giám sát con bé.”