Chương
Nói xong, Vương Chí Hòa khinh bỉ nhìn Hồ Đắc Lợi một chút. Nếu như không phải hắn ta muốn tìm Giang Trung Du bồi thường, Trình Kiêu cũng sẽ không tìm hắn ta muốn phí cứu mệnh.
Dương đại sư là Trình Kiêu giết, coi như phải bồi thường cũng chỉ có Trình Kiêu có thể lấy, liên quan gì với Hồ Đắc Lợi hắn ta?
Bây giờ thì tốt rồi, một phân tiền bồi thường không có được, ngược lại một người bồi đi vào tỷ.
“Anh Trình, tỷ liền có thể mua được mệnh của tôi, mua bán này rất có lời. Sau khi trở về tôi cũng để người tự mình đưa tiền đến cho Anh Trình!” Vương Chí Hòa mỉm cười nói.
“Vương lão tiên sinh!” Hồ Đắc Lợi hơi không cam lòng kêu lên.
Vương Chí Hòa chắp tay với Hồ Đắc Lợi và Mã Tài, sau đó nhìn về phía Trình Kiêu nói: “Anh Trình, tôi có thể đi rồi sao?”
“Xin cứ tự nhiên.” Trình Kiêu thản nhiên nói.
“Cáo từ!” Vương Chí Hòa chắp tay lần nữa, nhanh chân rời đi.
Mã Tài âm thầm suy tư: Trình Kiêu là quý khách của Lôi nữ vương, màvừa rồi trống rỗng triệu hoán ra hỏa diễm, thiêu chết Dương đại sư, thần uy khó lường!
Thần nhân loại này chỉ có thể toàn lực kết giao, tuyệt đối không thể đắc tội!
Coi như tỷ lấy ra hơi đau lòng, nhưng Mã Tài cũng sẽ không nhíu mày, coi như là kết giao cao nhân Trình Kiêu, về sau nói không chừng còn trông cậy vào Trình Kiêu cứu mạng!
“Anh Trình, tôi lập tức sai người đem tiền chuyển vào tài khoản của ngài!” Mã Tài một mặt mỉm cười, cam tâm tình nguyện nói.
“Ừ.” Trình Kiêu nhàn nhạt ứng tiếng, thái độ nhìn phi thường tùy ý, tỷ với anh mà nói, chính là một con số thôi.
Hồ Đắc Lợi nhìn thấy Mã Tài và Vương Chí Hòa đều đã thỏa hiệp, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện, mặc dù không cam tâm, nhưng ông ta một bàn tay không vỗ nên tiếng. Nhớ tới hình tượng Trình Kiêu tay nâng hỏa diễm vừa rồi, Hồ Đắc Lợi cũng không dám có bất kỳ lời oán giận.
“Anh Trình, đa tạ ân cứu mạng của ngài, phiền phức ngài nói cho tôi số thẻ ngân hàng, tôi lập tức sai người chuyển cho ngài!” Hồ Đắc Lợi cũng rất tinh ý, đã Mã Tài và Vương Chí Hòa đều đồng ý, ông ta đương nhiên sẽ không đối nghịch cùng thần nhân như Trình Kiêu.
Trình Kiêu báo số thẻ thẻ chí tôn Lôi Chấn Vũ cho anh cho Hồ Đắc Lợi, tấm thẻ này là đặc biệt, không giới hạn mức tiền.
Hồ Đắc Lợi ghi lại, khom người hỏi: “Anh Trình, tôi có thể đi rồi sao?”
“Có thể!” Trình Kiêu nhàn nhạt trả lời.
sau khi Hồ Đắc Lợi đi, trong phòng chỉ còn lại Mã Tài.
Trình Kiêu tiến lên thu hồi viên thạch châu.
Mã Tài nghi ngờ hỏi: “Anh Trình, thạch châu tà ác như thế, vì sao cậu còn muốn lưu lại nó?”
Trình Kiêu nhìn Mã Tài, thản nhiên nói: “Đối với các ông tới nói, trăm hại mà không một lợi, nhưng với tôi mà nói lại có tác dụng lớn.”
Âm khí, đồng dạng là một loại thiên địa nguyên khí, Thôn Thiên Thần Công của Trình Kiêu như thường có thể đem âm khí bên trong chuyển hóa thành linh lực tu luyện.
Trình Kiêu nhìn về phía Mộc Nhĩ, nói: “Mộc Lão, đi thôi!”
Mộc Nhĩ có loại cảm giác nằm mộng, đến bây giờ cũng không dám tin tưởng, người vừa rồi tay nâng hỏa diễm, thiêu chết Dương đại sư chính là Trình Kiêu phổ phổ thông thông trước mặt.
Thẳng đến Trình Kiêu gọi, mới khiến Mộc Nhĩ từ trong rung động tỉnh lại.