CHƯƠNG
Tô Thanh Nham lạnh lùng nói: “Tùy thời phụng bồi!”
Coi như thực lực không bằng Tần Châu, nhưng Tô Thanh Nham cảm thấy, thua người cũng không thể thua trận!
“Vậy thì bắt đầu đi!” Tần Học Minh càng thêm trực tiếp, dường như liền đang chờ Tô Thanh Nham nói câu này.
“Được!” Tô Thanh Nham cũng sảng khoái trả lời.
Quy tắc so đấu cấp đạo sư cùng cấp học sinh hoàn toàn khác biệt, phần lớn so đấu cấp học sinh chính là tri thức lý luận, nhưng thí sinh cấp đạo sư đều là danh y các nơi.
Những danh y này khi so đấu, tự nhiên là phải dùng y thuật chân chính.
Cho nên, so đấu cấp đạo sư, so là chữa bệnh tại hiện trường.
Hà Tây bên này hôm qua đã hẹn trước với vài bệnh nhân bệnh viện phụ thuộc đại học y khoa, cũng cho những bệnh nhân này lấy mã số, hiện trường so đấu cấp đạo sư, mọi người rút thăm lựa chọn bệnh nhân.
Lần này ban giám khảo đảm nhiệm so đấu cấp đạo sư, là mấy vị chuyên gia đức cao vọng trọng do Hội Y Học tỉnh mời tới, cam đoan sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào.
Tần Châu bên kia, ba vị Vu Minh Vọng, Tưởng Chính Anh, Hầu Học Văn ngồi chỗ hàng dọc, mặt lạnh nhạt chờ bắt đầu so đấu.
Tô Thanh Nham nhìn về phía giáo sư Mạc, nói: “Mạc lão, mời!”
“Mời!” Mạc Hoa Đình đưa tay bày dấu tay xin mời.
Sau đó, hai người riêng phần mình đi đến vị trí ngồi xuống, hoàn toàn không có để ý tới Trình Kiêu.
Ninh Cát Sơn hừ lạnh một tiếng, biểu thị bất mãn với hành vi hai người Tô Thanh Nham và Mạc Hoa Đình. Bất kể nói thế nào, bây giờ Trình Kiêu đều là đồng đội của bọn họ.
Coi như trong lòng bọn họ không thoải mái, nhưng ít nhất chút mặt mũi cũng phải cho. Nhưng bây giờ, hai người bọn họ vậy mà trắng trợn cô lập Trình Kiêu, thực sự quá mức!
Trương Nham và một đám bạn học, thấy một màn này, chế giễu Trình Kiêu không thôi.
“Nếu tôi là Trình Kiêu, đã sớm tìm một cái lỗ để chui vào, đâu có mặt mũi ở đây đâu chứ!” Có bạn học giễu cợt nói.
“Ăn bám cũng có thể làm ra, chút nhục nhã này với hắn mà nói tính là gì!”
“Ha ha, tên đồ vô dụng da mặt đúng là dày!”
Những bạn học này dường như quên vừa rồi bọn họ bị Lý Tô và Nghiêm Lạc Đan đánh bại thảm hại, mất mặt xấu hổ thế nào, bây giờ lại nhao nhao chế giễu lên Trình Kiêu. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trình Kiêu không để ý đến bọn họ, nhàn nhạt đi đến vị trí ngồi xuống, chờ đợi bắt đầu so đấu.
Chung Phi Vũ nhìn về phía Trình Kiêu mặt lạnh nhạt ngồi tại chỗ, trong lòng cười lạnh: “Trình Kiêu, tôi rất hiếu kì, cậu đến tột cùng lấy tự tin đến từ đâu!”
Bên trên ghế giám khảo, một ban giám khảo đứng lên nói: “Tôi tuyên bố, so đấu bắt đầu!”
“Đôi bên riêng phần mình phái ra một người, cùng rút ra ba bệnh nhân.”
Bên Tần Châu, Vu Minh Vọng đi đến ghế giám khảo.
Hà Tây bên này, Mạc Hoa Đình nhìn về phía Tô Thanh Nham, nói: “Hiệu trưởng Tô, ông đi đi!”
“Được!” Tô Thanh Nham gật đầu, đi đến ghế giám khảo, hai người lại một lần nữa không nhìn Trình Kiêu.
Trình Kiêu vẻ mặt lạnh nhạt, đều không nói một câu, lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh Ba bệnh nhân đã được chọn lựa xong, Tô Thanh Nham và Vu Minh Vọng đi trở về chỗ ngồi.