CHƯƠNG
Mấy ban giám khảo nói thầm một trận, một người trong đó nói: “Coi như Anh Trình nói miễn cưỡng qua, nhưng cũng không đủ trở thành căn cứ khám ung thư gan. Tôi đề nghị để bệnh nhân làm một phen kiểm tra cặn kẽ, nếu như bệnh nhân thật sự bị ung thư gan, mới có thể chứng minh kết quả khám bệnh là chính xác .”
Người đàn ông trung niên kia bị mấy vị bác sĩ khám bệnh làm cho tâm tình chợt cao chợt thấp, tâm tình cũng đi theo thay đổi rất nhanh, trong lòng sớm đã sinh ra bài xích, ông ta nhìn ra, những thầy thuốc này là coi mình là chuột bạch.
Giờ phút này nghe để cho mình đi kiểm tra kỹ càng, người đàn ông trung niên cảm thấy những bác sĩ này hoàn toàn chính là đang gạt tiền, mà ông ta cũng không tin mình bị ung thư gan.
“Mấy ông bác sĩ mấy người cứ thích nói chuyện giật gân, hai tháng trước tôi mới làm kiểm tra sức khoẻ, làm sao lại ung thư gan? Bệnh này tôi không khám nữa!”
Nói xong, đứng lên liền muốn rời khỏi.
Ninh Cát Sơn bỗng nhiên hô: “Đợi chút!”
“Cậu chỉ cần đi làm kiểm tra, hết thảy phí tổn bao trên người tôi, nếu quả như thật tra ra không xong, sớm phát hiện một chút cũng không phải không cách nào chữa. Nếu như chậm trễ, hối hận không kịp!”
Người đàn ông trung niên do dự.
Ông ta không muốn kiểm tra, chủ yếu nhất chính là cho rằng những thầy thuốc này để cho ông ta làm kiểm tra, là muốn khiến ông ta tiêu tiền, sau đó bác sĩ rút trích lợi nhuận.
Thế nhưng là, bây giờ có người nguyện ý bỏ tiền để ông ta miễn phí kiểm tra, vậy đương nhiên nguyện ý.
“Nói thật chứ? Không được, lấy tiền ra trước!” Người đàn ông trung niên lo lắng lỡ ông ta kiểm tra xong, Ninh Cát Sơn chạy thì phải làm sao?
Ninh Cát Sơn trực tiếp lấy điện thoại cầm tay ra, nói: “Tôi bây giờ liền chuyển triệu cho cậu, cậu cứ yên tâm làm kiểm tra, còn lại cậu trả lại cho tôi. Cậu thấy được không?”
“Được!” Người đàn ông trung niên một lời đáp ứng, ba mươi triệu đủ ông ta làm kiểm tra toàn thân .
Người đàn ông trung niên bị mang đi kiểm tra, một ban giám khảo đứng ra nói: “Kết quả kiểm tra sợ là muốn chờ một hồi, không bằng chúng ta tiếp tục tiến hành so đấu như thế nào?”
Tần Học Minh cao giọng nói: “Tôi đồng ý.”
Mạc Hoa Đình cũng gật gật đầu, nói: “Tôi cũng tán thành.”
“Được, vậy liền mời bệnh nhân kế tiếp!” Ban giám khảo hô.
Bệnh nhân này, là một công ty viên chức hai mươi tám tuổi, đến bệnh viện xem bệnh còn cầm một cái cặp công văn màu đen, nhìn hẳn là một người cuồng công việc.
Bệnh nhân trầm ổn hơn nhiều, ngồi tại chỗ, đối mặt nhiều người như vậy vẫn bình tĩnh như cũ.
Đôi bên Vu Minh Vọng và Mạc Hoa Đình tiến lên khám bệnh riêng phần mình, Trình Kiêu vẫn như cũ ngồi tại chỗ không hề động.
Đám người viết ra kết quả khám bệnh, ban giám khảo bắt đầu theo thứ tự xem xét.
“Ông Vu có kết quả khám bệnh là, phát hỏa, đại tiện không thông, kê thuốc điều chỉnh dạ dày.”
“Ông Hầu có kết quả khám bệnh cũng là phát hỏa, đại tiện không thông, kê thuốc điều chỉnh dạ dày làm chủ, cũng căn dặn bệnh nhân về sau ít thức đêm, làm việc và nghỉ ngơi ăn uống phải có quy luật.”
“Ông Tưởng có kết quả khám bệnh cũng là cơ bản giống nhau, kê đơn thuốc cũng vậy.”
Xem hết kết quả khám bệnh cùng phương thuốc ba vị đại biểu Tần Châu, ban giám khảo bắt đầu xem xét Hà Tây.
“Ông Mạc có kết quả khám bệnh là tính khí bất hoà, kê đơn thuốc cũng là điều tiết dạ dày làm chủ.”