CHƯƠNG
“Vâng thưa cậu!” Nét mặt Y Linh tươi cười như hoa vẫy vẫy tay.
Quay đầu, Y Linh mỉm cười nhìn về Trình Kiêu, hơi thần bí hỏi: “Anh có phải cũng có hứng thú đối với cái pháp khí kia?”
Ánh mắt Trình Kiêu hơi động một chút, không nghĩ tới Y Linh vậy mà cũng nghe nói đến chiếc pháp khí đó.
“Tôi chính vì chiếc pháp khí kia mà tới.” Trình Kiêu cũng không giấu diếm, dù sao hôm nay có rất nhiều người đều là vì chiếc pháp khí đó mà tới.
“Vậy lát nữa chúng ta cùng một chỗ đi!” Y Linh mong đợi nhìn Trình Kiêu, tựa hồ sinh ra hứng thú lớn đối với Trình Kiêu.
“Được!” Trình Kiêu không có cách nào cự tuyệt.
Cách đó không xa, Vương Hiểu Hi đang đi dạo bỗng nhiên chỉ vào phương hướng Y Linh gọi: “Mau xem kìa, đây không phải là Y Linh sao?”
Tôn Mạc nháy nháy mắt nói: “Thật đúng là Y Linh.”
“Có điều người bên cạnh giống như là Trình Kiêu!”
Lý Ngôn cười lạnh nói: “Không phải giống như, rõ ràng là!”
“Tên này, thật đúng là âm hồn bất tán! Mặc kệ đi tới chỗ nào đều có thể gặp anh ta, thật sự là vận đen tám đời!” Lý Ngôn nhớ đến việc lần trước, vẫn ghi hận trong lòng như cũ.
“Có điều, tôi nghe nói buổi đấu giá từ thiện hôm nay này, Đặng Gia Luân sẽ đến.” Lý Ngôn lộ ra nụ cười âm hiểm không có ý tốt.
“Đặng Gia Luân? Ngôi sao hạng A chạm tay có thể bỏng bấy giờ! Em vô cùng yêu thích bộ phim[Như Tuyết Bí Sử] mà anh ấy diễn đấy!” Vương Hiểu Hi lập tức như là hoa si, hai mắt lộ ra sao sáng.
Triệu Cương nói : “Nếu như chủ nhân phía sau màn hội đấu giá lần này là Lôi Nữ Vương, có thể mời được ngôi sao hạng A như Đặng Gia Luân, cũng là chuyện rất bình thường!”
Lý Ngôn đắc ý nhìn Triệu Cương, nói: “Tôi còn nghe nói, Đặng Gia Luân chính là đi ra từ học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, mấy tháng trước còn trở về học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, vì tuyển diễn viên cho bộ phim mới, anh ta còn để mắt tới Y Linh.”
“Lúc ấy, vị sao hạng A này từng trong học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, công khai nói Y Linh sau này sẽ là người của anh ta. Mà vị sao hạng A này, nghe nói thân phận của anh ta cũng không đơn giản.”
Bọn người Triệu Cương hơi sững sờ.
Nếu như Đặng Gia Luân để mắt tới Y Linh, như vậy nhìn thấy Trình Kiêu và Y Linh đi gần như vậy, chắc chắn sẽ xem Trình Kiêu như kẻ địch.
Lấy sức ảnh hưởng của Đặng Gia Luân, nếu như Trình Kiêu đắc tội anh ta, sau này cũng đừng nghĩ tới được sống tốt tại học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây.
Vương Hiểu Hi cười nói: “Đây là chuyện tốt đấy!”
Tiếp lấy, cô ta lại quệt miệng nhỏ, một mặt oán trách nói: “Trình Kiêu cũng không biết bỏ thuốc mê gì với Y Linh, Y Linh vì anh ta thậm chí bỏ rơi luôn chúng ta.”
“Thật không biết đồ bỏ đi kia đến cùng tốt chỗ nào, cả ngày ra vẻ không coi ai ra gì. Không phải chỉ giỏi đánh nhau thôi, chỗ khác cũng không có điều đáng kể gì, Tiểu Linh Linh đến tột cùng coi trọng chỗ nào của hắn ta?”
Lưu Tào Khang trầm giọng nói: “Có lẽ hắn ta còn có những thứ gì mà chúng tôi không biết.”
Tôn Mạc nhìn về Y Linh và Trình Kiêu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: “Vậy thì vừa hay chúng ta xem hắn lần này làm thế nào để ứng đối Đặng Gia Luân .”
Nhìn qua thân ảnh Trình Kiêu và Y Linh đứng chung một chỗ, Tôn Mạc mặc dù trước giờ không xem Trình Kiêu là chồng của mình, nhưng trong lòng vẫn là có một loại cảm giác không thoải mái.