CHƯƠNG
“Anh Vương phân tích rất đúng, tôi tán thành!”
“Tôi cũng tán thành!”
Rất nhiều người ở hiện trường đều cảm thấy người chủ trì hẳn là phát hiện bị Trình Kiêu lừa, cho nên sợ ngây người.
Lý Ngôn cũng cho là kết luận này, cho nên anh ta kêu gào mạnh hơn .
“Người chủ trì, anh để mọi người nhìn xem kết quả đi! Chẳng lẽ anh muốn lặng lữ giải quyết ư?”
Người chủ trì rốt cục lấy lại tinh thần, trên mặt bất động thanh sắc, cười ha hả đi xuống đài, đứng ở giữa đám người, giơ lên điện thoại trong tay, phía trên kia là kết quả.
Thế nhưng mà, khi thấy rõ một chuỗi số không trên điện thoại của người chủ trì, tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
Trình Kiêu đâu phải là không có tiền, mà là quá nhiều tiền.
Trên màn hình điện thoại này, khoảng chừng trên nghìn tỷ trở lên.
Mặc dù tỷ đối rất nhiều người mà nói, đã là con số nhiều ngút trời, nhưng đối với Trình Kiêu tới nói, đó chỉ là một con số.
Mà lại, nếu như chiếc nhẫn này thật là đồ mà Thuần Nguyệt lưu lại, đừng nói là tỷ, xem như tỷ Trình Kiêu cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Đồ vật Thuần Nguyệt lưu lại, tại trong lòng Trình Kiêu g, đó chính là bảo vật vô giá.
Lý Ngôn cũng nhìn thấy những con số kia trên điện thoại di động, sắc mặt khiếp sợ tái nhợt: “Làm sao có thể! Trình Kiêu từ chỗ nào lấy tới nhiều tiền như vậy!”
Tổng tư sản nhà Lý Ngôn cộng lại, cũng không đến tỷ !
Mà Trình Kiêu vào một tháng trước đó, vẫn là một đồ bỏ đi mặc cho người khi dễ. Nói cách khác Trình Kiêu chỉ dùng thời gian không đến một tháng, có được tài sản mà nhà Lý Ngôn ba đời người vất vả mấy đời mới có được.
Đây là điều châm chọc cỡ nào!
Mấy người Vương Hiểu Hi cũng là chấn kinh, với bộ dáng không dám tin
Bọn họ dù suy nghĩ đến mức vắt hết óc, cũng nghĩ không thông, Trình Kiêu làm thế nào có được nhiều tiền thế trong thời gian ngắn như vậy.
Đương nhiên, trong đó người chấn kinh nhất phải kể tới Tôn Mạc, cô ta là vợ Trình Kiêu, cô ta rõ ràng nhất Trình Kiêu có bao nhiêu tiền.
Thế nhưng mà, khi thấy tài phú kếch xù trong tay Trình Kiêu, Tôn Mạc trong lòng vừa chấn kinh, vừa vui mừng.
Bởi vì tài sản của Trình Kiêu đó, là có một nửa của cô ta.
Bây giờ, Tôn Mạc bỗng nhiên hơi hối hận, thái độ trước của mình đối với Trình Kiêu có phải quá mức rồi đó.
Người chủ trì thấy đám người lộ ra vẻ chấn kinh, trong lòng rất hài lòng.
“Mọi người thấy rõ chưa, bên trên tấm thẻ này có đủ tiền!”
“Hội đấu giá kết thúc, anh này, xin theo tôi đi nhận lấy bảo vật!” Thái độ Người chủ trì đối với Trình Kiêu, cung kính chưa từng có trước giờ.