CHƯƠNG
“Bởi vì lần này tranh chấp tương đối lớn, có liên quan tới lợi ích khá nhiều, tôi đã thăm dò được các bên đều mời được cao thủ tới tọa trấn. Tôi cũng mời đến quán chủ Tề của võ quán Bạch Hạc hỗ trợ, có điều tôi vẫn còn có chút lo lắng, muốn mời Anh Trình giúp áp trận.”
“Đương nhiên, về mặt thù lao chắc chắn sẽ để cho Anh Trình hài lòng.”
Trình Kiêu nhấp một ngụm trà, nói: “Để cho tôi xuất thủ cũng được, có điều ông muốn giúp tôi tìm vài thứ.”
“Cái này dễ nói, Anh Trình muốn tìm thứ gì, bây giờ liền nói cho tôi, tôi lập tức phân phó bọn thủ hạ đi tìm.” Mã Tài nói.
Trình Kiêu nói cho Mã Tài hình dạng Ngũ Hành nguyên thạch, Mã Tài trực tiếp ngay trước mặt Trình Kiêu, phân phó bọn thủ hạ đi tìm.
“Anh Trình, anh về trước chuẩn bị một chút, ngày mai tôi tới đón anh, chúng ta cùng đi tham gia hội đấu văn.” Mã Tài nói.
“Được.” Trình Kiêu nói.
Ngũ Hành nguyên thạch cũng không dễ tìm, Trình Kiêu cũng không nghĩ có thể tìm được luôn, có điều tu luyện cũng không thể ngừng lại dù chỉ một ngày.
Trình Kiêu lại tu luyện một đêm, âm thầm tính ra, cách Trúc Cơ hậu kỳ sợ là còn cần chút thời gian, xem ra muốn nhanh chóng tăng cao tu vi, nhất định phải có tài nguyên mới được.
Mười giờ sáng, Mã Tài cử lái xe tới đón Trình Kiêu, sau đó tụ hợp đội xe, bắt đầu xuất phát.
Một đội xe Audi A thuần màu đen, Trình Kiêu và Mã Tài ngồi cùng một chiếc xe.
Đội xe chậm rãi lái ra nội thành, không đợi Trình Kiêu đặt câu hỏi, Mã Tài liền cười giải thích nói: “Hội Đấu Văn diễn ra ở trấn Bắc Nham biên cảnh Lĩnh Nam, nơi đó là giao giới Lĩnh Nam và Giang Bắc, là địa phương không ai quản lí.”
Trình Kiêu suy nghĩ một hồi liền hiểu, Hội đấu văn mặc dù đã là phương thức giải quyết tranh chấp ôn hòa nhất giữa những nhóm đại lão này, nhưng đối với chính phủ mà nói, đánh nhau vẫn là không hợp pháp .
“Tuyệt đối đừng đánh nhau, đánh thua thì nhập viện, đánh thắng thì ngồi tù.”
Thực ra từ những quảng cáo treo trước cửa đồn công an, liền có thể nhìn ra thái độ chính phủ đối với Hội đấu văn.
Đội xe chạy được hai giờ, tiến vào thành phố Miên Dương, lại chạy một giờ, rốt cục đi vào trấn Bắc Nham.
Trấn Bắc Nham này vào lúc trước, thực ra chính là một thôn, chính là bởi vì hội đấu văn tổ chức ở chỗ này, toàn bộ những đàn em bốn đại lão thành phố phương nam, cũng coi trấn Bắc Nham như địa điểm giải quyết vấn đề.
Một tới hai đi, người càng lúc càng nhiều, rất nhiều người làm ăn đã nhìn trúng thôn Bắc Nham, ở chỗ này chuyên môn kinh doanh những nghề không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tỉ như hắc quyền, sòng bạc….
Có thể nói, là Hội đấu văn thúc đẩy toàn bộ thôn Bắc Nham phát triển kinh tế. Một thôn nghèo khó, trực tiếp thành một cái trấn.
Đương nhiên, chính phủ thấy thế cũng vui, cho nên những năm gần đây cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không gây ra chuyện to gì, cũng mặc kệ.
Đội xe dừng lại tại trước cửa một câu lạc bộ, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen tiếp đãi đoàn người Mã Tài.
“Quán chủ Tề, Anh Trình, xin mời!”
Mã Tài mỉm cười, bày ra một cái dấu tay xin mời.
Trình Kiêu gật gật đầu, đang muốn đi vào, lại cảm nhận được hai đạo ánh mắt bất thiện.