Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

chương 310

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Có điều không liên quan Trình Kiêu, trên đời này vốn cũng không có chuyện tốt không cần mất sức mà hưởng, Tiểu Ngọc chịu không được dụ hoặc, không trách được người khác.

Ánh mắt Trình Kiêu từ trên người Tiểu Ngọc chuyển tới trên người Trần Minh Vượng, thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm anh ta.

Trần Minh Vượng bị Trình Kiêu nhìn đến mức run rẩy, lại nói câu: “Thắng là cậu, thua tính tôi, yên tâm chơi đi!”

“Không hứng thú.” Nói xong, Trình Kiêu nhắm hai mắt lại, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Trần Minh Vượng thấy chiêu mềm không được, dứt khoát không ngụy trang nữa, lạnh giọng cười khẩy nói: “Trình Kiêu, mấy năm không thấy, cậu vẫn là đồ vô dụng như xưa! Tôi cho cậu tiền cậu cũng không dám chơi, cậu có còn là người đàn ông sao!”

“A, đây không phải cậu Trần sao! Lại đang khi dễ ai đây? Muốn chơi lớn ư, anh chơi với cậu!”

Theo thanh âm, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, hai tay chống nạnh, miệng ngâm điếu thuốc, mang theo mấy tên thủ hạ lảo đảo đi tới.

“Lý Mãnh, chuyện của tôi, cậu bớt chen vào!” Nhìn người tới, vẻ mặt Trần Minh Vượng trong nháy mắt âm trầm lại, quát lạnh với người đó.

Lý Mãnh vội vàng làm sáng tỏ: “Đừng mà, cậu Trần, cậu hiểu lầm rồi. Tôi mới không quản sống chết của hắn ta, tôi chỉ là muốn cùng cậu chơi vài ván.”

Trần Minh Vượng nghĩ lại, hoàn toàn chính xác, Lý Mãnh không phải loại người đồng tình tâm tràn lan, cậu ta sẽ không quản sự chết sống của Trình Kiêu.

“Lý Mãnh, cậu có phải lần trước bại bởi tôi nên không phục đúng không, hôm nay muốn tìm tôi báo thù?” Trần Minh Vượng một mặt khinh thường cười lạnh.

Lý Mãnh cười hắc hắc: “Cậu nói đúng, tôi chính là tới tìm cậu báo thù. cậu Trần, cậu dám tiếp sao?”

Trần Minh Vượng giả bộ như lơ đãng nhìn người đàn ông trung niên áo xám bên cạnh, người kia gật gật đầu đối với hắn.

Trần Minh Vượng lập tức cười lạnh nói: “Cậu là bại tướng dưới tay tôi, tôi có gì không dám!”

Lý Mãnh một tay xắn áo, lớn tiếng nói: “Tốt! Vậy liền chơi hai ván?”

“Chơi thì chơi!”

Trần Phương lo lắng Lý Mãnh có chuẩn bị mà đến, khuyên nhủ: “Anh, chúng ta còn phải trở về, hôm khác lại đánh cược đi!”

Lý Mãnh ha ha cười nói: “Sao? Cậu Trần muốn lâm trận bỏ chạy?”

Trần Minh Vượng trừng Trần Phương một cái, quay đầu nhìn về phía Lý Mãnh, cười lạnh nói: “Đánh rắm, ở trong từ điển Trần Minh Vượng tôi, không có cái chữ trốn này!”

“Nói đi, cậu muốn cược bao nhiêu?”

Lý Mãnh lóe lên một tia âm mưu được như ý trong mắt: “Thế chơi trận , tỷ trước?”

“Được!” Trần Minh Vượng sảng khoái đáp ứng, , tỷ với anh ta mà nói, cũng chỉ là tiền tiêu vặt một tháng mà thôi, anh ta không quan tâm.

Lôi đài có quy định, ai đặt tiền cược nhiều nhất, có thể có quyền lợi chọn lựa quyền thủ.

Có điều, tiền đặt cược của Trần Minh Vượng và Lý Mãnh hiển nhiên không phải nhiều nhất, cho nên hai người chỉ có thể đặt cược, không có quyền lực chọn lựa quyền thủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio