CHƯƠNG
Lý Mãnh lợi dụng chính là loại tâm lý này của Trần Minh Vượng, nếu như Lý Mãnh tiếp tục còn dùng phép khích tướng, kích Trần Minh Vượng cược với anh ta với con số càng lớn, như vậy ngược lại sẽ để cho Trần Minh Vượng sinh ra cảnh giác.
Nhưng hiện tại hắn ta bày ra một bộ tư thế muốn rời đi, tâm lý dân cờ bạc của Trần Minh Vượng đã bị kích lên, chắc chắn sẽ giữ hắn ta lại.
Quả nhiên, Lý Mãnh vừa đi hai bước, Trần Minh Vượng đã lên tiếng: “Lý Mãnh, cậu có ý gì? Thắng liền muốn chạy sao?”
Lý Mãnh chính là chờ câu nói này của Trần Minh Vượng.
“Sao? cậu Trần không phục?” Lý Mãnh một mặt phách lối, thái độ kia làm cho Trần Minh Vượng càng thêm khó chịu.
“Đương nhiên, lần này coi như cậu ăn may. Nếu như đánh cược thêm, tôi nhất định có thể thắng cậu!” Trần Minh Vượng hoàn toàn không biết mình đã mắc lừa.
Lý Mãnh biểu hiện càng thêm phách lối, một mặt khinh thường lớn tiếng kêu lên: “Nực cười, bây giờ là vận may của tôi, cậu cho rằng vận may của cậu sẽ mãi bên cậu sao? Coi như cược thêm, cậu cũng thua thôi!”
Hai người cãi lộn hấp dẫn rất nhiều người vây xem chung quanh, Trần Minh Vượng cảm giác mình rơi xuống hạ phong, trên mặt không ánh sáng.
anh ta càng thêm hi vọng có thể dùng một trận thắng lợi, đến rửa sạch sỉ nhục lần này.
“Lý Mãnh, đừng nói nhảm, tôi chỉ hỏi cậu có dám đánh cược lớn hay không?”
Hết thảy mọi chuyện quả nhiên đều đúng như suy đoán, Trần Minh Vượng ngu ngốc, quả nhiên mắc câu rồi.
Lý Mãnh hưng phấn trong lòng muốn la to, có điều vẫn là cố nén.
“Nói nhảm, bây giờ tôi đều thắng cậu, tôi có gì không dám đánh cược ?” Lý Mãnh mỗi một câu nói đều không quên nhắc nhở Trần Minh Vượng, cậu bây giờ là bại tướng dưới tay tôi.
Trần Minh Vượng hận nghiến răng nghiến lợi, càng hi vọng có thể thắng một trận lại.
“Vậy lần này chúng ta cược tỷ, có dám hay không?” Trần Minh Vượng quát to.
tỷ!
Nghe được cái số này, đầu óc Tiểu Ngọc trực tiếp cả người choáng váng, trong miệng lẩm bẩm: “ tỷ, tỷ. . . . . .”
Lý Mãnh cũng kích động trong lòng, rốt cục gài bẫy được Trần Minh Vượng.
Những người vây xem chung quanh kia, cũng là vô cùng kinh ngạc, có rất ít người cược lớn như thế.
Trần Phương đột nhiên giật mình tỉnh lại, tựa hồ suy nghĩ thông hết thảy.
“Đợi chút nữa, anh, tuyệt đối đừng cược với anh ta, đó là cái bẫy!” Trần Phương trực tiếp lớn tiếng hô lên, cũng không đoái hoài tới còn có nhiều người chung quanh vây xem.
Lý Mãnh lóe lên tinh quang trong mắt, anh ta tự nhận là đã diễn rất tốt, không nghĩ tới thế mà còn là bị em gái Trần Minh Vượng phát hiện.
“Cái bẫy? Ha ha, Trần Minh Vượng, cậu làm rõ ràng, là cậu nhất định phải lôi kéo tôi đánh cược, bây giờ em gái của cậu lại còn nói đây là cái bẫy!”
“Thật sự là buồn cười! Mọi người cho phân xử đi!” Lý Mãnh một mặt khinh thường hô hướng mọi người.