CHƯƠNG
Chị Lạc Lạc nhìn thần sắc Trình Kiêu như tính trước kỹ càng, bỗng nhiên bị chọc giận quá mà cười lên.
“Trình Kiêu, cậu lấy tự tin ở đâu ra? Cậu phải biết, người đứng phía sau Lỗ Thủy Sinh là Đại lão Hà Tây Mã Tài! Không phải cậu cho rằng chỉ bằng mình Lỗ Thủy Sinh, làm sao có thể ngang ngược như vậy? Thậm chí đều không để cả chính quyền địa phương vào mắt.”
Trình Kiêu cười thần bí: “Chị Lạc Lạc yên tâm đi, đoán chừng không được bao lâu, Lỗ Thủy Sinh liền sẽ gọi cứu binh, đến lúc đó tôi liền giúp chị giải quyết triệt để tai hoạ này.”
Chị Lạc Lạc không nói nữa, Trình Kiêu muốn điên, vậy cô ta liền bồi Trình Kiêu điên một lần, dù sao nếu như thua, cùng lắm thì cầu xin Lỗ Thủy Sinh tha thứ, đáp ứng cái điều kiện bẩn thỉu kia là được.
Đứng như Trình Kiêu dự liệu, thậm chí còn nhanh hơn so Trình Kiêu dự liệu.
Sau một tiếng, Lỗ Thủy Sinh liền trở lại, đồng thời gọi viện binh tới.
Một nhóm hơn hai mươi người, vọt thẳng đến trước quầy bar, vây chị Lạc Lạc và Trình Kiêu sớm đã chờ ở đây lại.
Chị Lạc Lạc và một đám nhân viên phục vụ, lập tức căng thẳng lên.
Chị Lạc Lạc nhìn về phía Trình Kiêu, nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, tôi cảm thấy cậu vẫn là đi mau đi! Nếu như tôi không nhìn lầm, thanh niên dẫn đầu trên mặt có sẹo, chính là thân tín của Mã Tài, anh Phong.”
“Mã Tài tại Hà Tây, chính là trời, chúng ta không thể chọc vào!”
Trình Kiêu khóe miệng hiện lên chễ giễu: “Mã Tài thật lợi hại như vậy? sao tôi không cảm thấy thế nào?”
“Anh Phong, chính là nhóc con kia!” Lỗ Thủy Sinh bụm lấy nửa bên mặt sưng giống đầu heo, hung hãn nói.
A Phong ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía quầy bar, thế nhưng là khi hắn nhìn thấy Trình Kiêu, bỗng nhiên sững sờ, sau đó dụi dụi con mắt, phảng phất không thấy rõ ràng, lại cẩn thận nhìn lại một lần.
Lỗ Thủy Sinh ở một bên không biết sống chết đắc ý cười lạnh: “Nhóc con, đây là anh Phong – thân tín bên người mã đại lão, hôm nay cậu nhất định phải chết!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Nhưng một giây sau, Lỗ Thủy Sinh cả người đều ngu ngơ, không dám tin nhìn một màn trước mắt này, giống như nằm mơ.
Anh Phong bước nhanh đi đến trước mặt Trình Kiêu, vốn là khoảng cách xa mấy mét, ânh Phong lại là một đường chạy chậm đến.
Có thể thấy được, nội tâm anh Phong là căng thẳng cỡ nào.
Lỗ Thủy Sinh vốn cho rằng anh Phong sẽ mắng to Trình Kiêu một trận, ra oai phủ đầu.
Thế nhưng chỉ thấy anh Phong đi đến chỗ một mét trước mặt Trình Kiêu, sau đó rất cung kính khom người hành lễ: “Thủ hạ Mã đại lão, A Phong xin chào anh Trình!”
Giờ khắc này, tất cả mọi người ngây dại!
Toàn trường tĩnh mịch!
Tất cả mọi người cảm thấy Trình Kiêu cái tên tự đại cuồng vong này rất khó có thể giữ được cái mạng nhỏ, không nghĩ tới kịch bản vậy mà đảo ngược nhanh như vậy!
Viên Viên đứng tại sau lưng Trình Kiêu, một mặt ngu ngơ tự lẩm bẩm: “Trình, anh Trình? Trình Kiêu không phải chỉ là một nhân viên phục vụ sao?”
Chị Lạc Lạc chung quy là người đã từng thấy việc đời, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh lại. Cũng không có biểu hiện ra vẻ thất thố quá lớn, chỉ có điều bất cứ cô ta cố gắng áp chế như thế nào, cũng áp chế không nổi bộ ngực phập phồng kịch liệt.
Chị Lạc Lạc từ góc nghiêng nhìn Trình Kiêu, nhìn người thanh niên vẫn luôn rất phổ thông, thậm chí hơi cứng nhắc này.