CHƯƠNG
Có điều Trương Manh cũng phát hiện đám nam sinh thiếu mất một người, thế là, cô cũng đem hi vọng toàn bộ để lại cho Trình Kiêu.
Hi vọng nam sinh kia, sẽ là một con ông cháu cha anh tuấn.
Vừa vặn lúc này, Trình Kiêu từ phòng vệ sinh trở về.
Ánh mắt mấy nữ sinh trong nháy mắt liền tập trung đến trên người Trình Kiêu.
Ờ, đây chính là nam sinh cuối cùng.
Dáng vẻ vẫn được, nhưng ăn mặc cũng quá đơn giản, còn nghèo hèn hơn so mấy người khác!
Mấy nữ sinh triệt để thất vọng.
Trương Manh nhìn về Trình Kiêu, cô ta cảm thấy mình giống như từng gặp nam sinh này ở đâu.
“Là anh!” Trương Manh nhớ lại: “Anh không phải là nhân viên phục vụ tại bar Lạc Trần sao?”
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, mấy nữ sinh còn lại càng thêm thất vọng, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu thậm chí đều mang ý xem thường.
Đều là học sinh đi học học viện truyền hình điện ảnh, điều kiện gia đình dù chênh lệch cũng không kém nơi nào. Những học sinh ra ngoài làm thêm, đều là kẻ với gia đình vô cùng khó khăn .
Chứng minh tên nam sinh cuối cùng này, còn không bằng cả bọn Trương Tư Tổ.
Bọn người Trương Tư Tổ hơi xấu hổ, bọn họ đúng là biết Trình Kiêu làm công tại quán bar. Không nghĩ tới vậy mà trùng hợp như vậy, Trương Manh từng gặp Trình Kiêu tại quán bar.
Trường hợp này cũng quá xấu hổ lúng túng, mọi người đều là người sĩ diện, cô nói thẳng ra Trình Kiêu làm nhân viên phục vụ tại quán bar ở trước mặt mọi người, đây chẳng phải là vả mặt anh trước mặt mọi người sao!
Trương Manh vô cùng thất vọng, mà cô cũng tuyệt đối không cách nào tha thứ mình ngồi cùng bàn ăn cơm với một nhân viên phục vụ làm việc tại quán bar.
“Tớ hơi không thoải mái, đi trước!” Trương Manh nói một câu, rất vô lễ đứng lên muốn rời đi, hoàn toàn không để ý cảm xúc của người khác.
Đám người Trương Tư Tổ sắc mặt khó coi tới cực điểm, coi như qua loa thì một lát nữa cô lại đi!
Có thể thấy được, trong mắt Trương Manh căn bản không coi mấy người này ra gì!
Mấy nữ sinh còn lại cũng đã mất đi hứng thú đối với buổi liên hoan lần này, ai nguyện ý để một đám đàn ông nghèo kiệt xác vây quanh mình nhìn từ đầu đến chân, mà ánh mắt kia giống như hận không thể lột sạch quần áo toàn thân mình chứ.
Có điều, các cô kia còn không làm được quá đáng như Trương Manh đó, mọi người nói thế nào đều là bạn học, qua loa một chút vẫn là cần thiết.
Lâu Tĩnh Nhu một mặt xấu hổ, Tần Thủ không ngừng đánh ánh mắt, hiển nhiên muốn cô ổn định lại Trương Manh.
Thế nhưng cô quen thuộc tính cách của Trương Manh, biết cô chủ này trước giờ không nghe khuyên vào.
Có điều Lâu Tĩnh Nhu vẫn là hết sức thử một lần: “Trương Manh, nếu không cơm nước xong xuôi rồi hãy đi?”
“Không cần, tớ không quen ngồi ăn cơm cùng nhân viên phục vụ.”
Câu nói này quá đáng thật.
Nghe vậy mà bọn người Trương Tư Tổ cũng tức giận.
Hoa khôi trường giỏi lắm ư! Hoa khôi trường trâu bò lắm ư!