CHƯƠNG
“Anh nhìn pho tượng này, đây cũng là tác phẩm của đại sư! Còn có bức tranh kia, hẳn là phạm tác phẩm đại sư faiciter!”
Điền Thúy Thúy chỉ có thể liều mạng dùng tri thức mình học được trong tiểu thuyết, không ngừng biểu hiện ra mình rất tài ba, có kiến thức dùng cái này để che dấu bản chất của mình.
Thẩm Dũng nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ là trong nội tâm khinh bỉ không thôi: “Người phụ nữ ngu xuẩn này, chẳng lẽ không có cảm giác đến người chung quanh đều dùng ánh mắt như nhìn đồ đần nhìn mình sao?”
Có thể đến Đế Vương Các ăn cơm, đều là phú hào thưởng thức quen vô số danh tác đại sư, ai sẽ một mặt hưng phấn bình phẩm từ đầu đến chân vật phẩm trang sức treo nhà hàng?
Ngược lại sẽ triệt để bộc lộ ra bản chất người nghèo của Điền Thúy Thúy.
Một lát sau, ngay cả Thẩm Dũng đều thực sự nhẫn nhịn không được, đành phải ho nhẹ một tiếng, ngắt lời Điền Thúy Thúy: “Được rồi Thúy Thúy, chúng ta gọi món ăn trước đi!”
“Được!” Điền Thúy Thúy lúc này mới dừng lại hành vi thể hiện tài hoa không nhiều kia của cô ta, nếu như Thẩm Dũng không bảo ngừng, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp dừng lại, bởi vì cô ta đã sắp dùng xong tri thức học được trong tiểu thuyết rồi.
Một người nhân viên phục vụ da trắng ăn mặc chỉnh tề đi tới: “Hai vị, cần dùng những món gì ạ?”
Ngôn ngữ Á tộc tiêu chuẩn, lễ nghi quý tộc phương tây ưu nhã, lần nữa để Điền Thúy Thúy khiếp sợ, tim phanh phanh nhảy loạn.
Thẩm Dũng giao menu cho Điền Thúy Thúy, Điền Thúy Thúy lật ra hai cái, căn bản không biết gì.
Rồi làm bộ khiêm tốn nói: “Anh Dũng, vẫn là anh gọi đi! Em tùy tiện là được!”
Thẩm Dũng cũng không vạch trần cô ta, ưu nhã dùng ngoại ngữ trò chuyện với nhân viên phục vụ này, sau đó nhân viên phục vụ rời đi.
Lập tức, hai người nhân viên phục vụ khác đem bộ đồ ăn bưng lên, chỉnh tề bày ra.
Có điều dụng cụ bữa ăn bày đầy cả cái bàn, giống như Hoàng đế dùng bữa , trông vô cùng long trọng.
“Oa, quy cách này cũng quá cao đi! Anh nhìn dụng cụ ăn này đi, vậy mà đều là bạc nguyên chất!” Điền Thúy Thúy kích động nhỏ giọng kêu lên.
Thẩm Dũng cũng có chút buồn bực, sao phục vụ lần này so với lần trước tốt hơn không chỉ một cấp bậc vậy.
Có điều Thẩm Dũng cũng không để ý, coi là chất lượng phục vụ Đế Vương Các đề cao.
Trình Kiêu mang theo bọn người Lôi Công đi vào Đế Vương Các.
Biểu lộ của đám người Lôi Công không sai biệt lắm với Điền Thúy Thúy, đều là bộ dáng nhà quê lên tỉnh.
Có điều mấy người Lôi Công tương đối tốt hơn, bọn họ chỉ là âm thầm thán phục trong lòng, không có giả bộ như Điền Thúy Thúy .
“Nơi này cũng quá sang! Tớ cảm thấy hoàng cung cổ đại cũng chỉ như thế thôi!” Thần kinh thô như Lôi Công như vậy cũng bị làm cho rung động.
Tảng Đá càng là căng thẳng đi đường, kém chút ngã sấp xuống.
Ngay cả Bác sĩ cũng là không ngừng nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống liên tiếp.
Mới vừa đi mấy bước, không đợi nhân viên phục vụ tới chào hỏi, Thần Côn bỗng nhiên biến sắc, nói: “Trình Kiêu, tớ mắc tiểu, đi vệ sinh trước!”
Nói xong, liền chạy trước.
“Anh ơi, phòng vệ sinh ở chỗ này!” nhân viên phục vụ sau lưng vội vàng kêu lên.