CHƯƠNG
Vẻ mặt ba Trương Manh hơi hòa hoãn lại, ông ta gần đây cũng nghe thấy những lời tin đồn, xí nghiệp vốn đối địch với Nghiêm gia, đột nhiên lại ấy lòng đối với Nghiêm gia.
Còn xí nghiệp thực lực tương tương với Nghiêm gia, cũng bắt đầu nịnh bợ Nghiêm gia.
Ông ta nhạy cảm, ngửi được khí tức khác thường ở trong đó.
Cho nên, trong lòng ba Trương Manh cũng nguyện ý tin tưởng là Nghiêm gia cứu được bọn họ.
“Chờ thêm mấy ngày, ba sẽ đích thân đến nhà cháu nói lời cảm tạ anh Nghiêm!” Ba của Trương Manh nghiêm túc nói, nhưng thanh âm đã ôn hòa rất nhiều.
Nghiêm Học Văn toàn thân buông lỏng, mắt tối sầm lại kém chút nữa ngã sấp xuống, cuối cùng anh ta đã may mắn được thông quan.
Chỉ là ba Trương Manh muốn đích thân đến nhà anh ta nói lời cảm tạ, không được, nhất định phải tranh thủ thời gian báo với ba, để ông ta tuyệt đối đừng lộ tẩy .
Về phần bọn họ mạo nhận công lao có thể sẽ rước lấy sự tức giận của Mã đại lão và Trình đại sư chân chính kia hay không, bây giờ Nghiêm Học Văn cũng không quản được nhiều như vậy.
“Chú Trương chú quá khách khí, có lời gì ta giúp chú chuyển lại là được, làm gì làm phiền chú đích thân đi một chuyến!” Nghiêm Học Văn dối trá nói.
Ba Trương Manh chân thành nói: “Anh Nghiêm giúp nhà chúng ta vượt qua kiếp nạn lần này, là ân nhân của Nhà họ Trương, tôi nên tự mình đến nhà bái tạ.”
“Nhưng. . . . . .” Ba của Trương Manh nhìn Trương Manh trên giường bệnh, thanh âm lại lạnh xuống.
“Chuyện gì ra chuyện đó, lần này cậu khiến Manh Manh bị thương, tôi cũng sẽ nói với anh Nghiêm, để anh ấy về sau dạy dỗ cậu thật tốt.”
Nghiêm Học Văn lập tức thấy nhức đầu, ánh mắt u oán nhìn ba Trương Manh, chú đều lớn tuổi như vậy, sao còn đâm thọc giống như đứa trẻ đó! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Làm không cẩn thận trở về sẽ bị ba anh ta đánh một trận.
Trương Manh im lặng, đều đã xác nhận Nghiêm Học Văn chính là đại ân nhân đã giúp nhà mình, không nghĩ tới ba còn bắt lấy một sai lầm cỏn con không thả.
Không được, nhất định phải chuyển dời lực chú ý.
Đúng rồi, Trình Kiêu!
Trương Manh lập tức nhìn về Trình Kiêu đứng phía góc tường, quát: “Trình Kiêu, sao cậu còn có mặt mũi đứng tại đây?”
Ba của Trương Manh nhíu mày, quát lớn một tiếng: “Manh manh, sao nói chuyện với bạn học như vậy.”
Nhưng thái độ của ông ta cũng rất qua loa, cũng không phải là thực tình trách cứ Trương Manh. Dù sao ba Trương Manh cũng rất thực tế, sẽ không vì một tên nghèo làm cho con gái mình không thoải mái.
Trình Kiêu nhàn nhạt nhìn người phụ nữa đanh đá này một cái, khóe miệng lộ ra khinh thường, quay đầu nói một câu với bọn người Tần Thủ: “Tớ đi trước.”
Nói xong, quay người rời đi.
Mấy người Lôi Công sắc mặt cũng lạnh xuống.
Lôi Công quát: “Hừ, chúng ta cũng đi thôi!”
“Mấy anh em, chờ tớ một chút!”
Lần này ngay cả Tần Thủ cũng cùng rời đi theo, anh ta bây giờ cũng không nhịn nổi nữa.
Chờ mấy người trong ktx Trình Kiêu đi, Trương Manh khinh bỉ nói: “Hừ, anh Học Văn, giúp em ném nửa rổ hoa quả của tên nghèo hèn kia đi!”