CHƯƠNG
Vương đại sư hô to một tiếng: “Các vị, yên tĩnh. Súc sinh này nếu như ở trong nước, là có chút khó giải quyết, nhưng chỉ cần dẫn nó lên bờ, ta liền có biện pháp chém giết nó!”
“Cho nên, cần mọi người phối hợp!”
“Phối hợp cái gì? Không phải ông muốn cho chúng ta đi xuống chịu chết để dẫn nó lên bờ sao? Muốn đi thì ông đi đi, ta từ bỏ linh dược này!” Một võ giả cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ánh mắt Vương đại sư nhắm lại, đang suy nghĩ cần giết gà dọa khỉ hay không.
Đột nhiên, một hắc ảnh bỗng nhiên bắn ra, một cánh tay đột nhiên từ sau đâm xuyên qua lồng ngực têni võ giả kia.
Phốc!
Người võ giả kia phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hoảng sợ ngã xuống đất.
Tốc độ hắc ảnh kia quá nhanh, tất cả mọi người không có thấy rõ dáng dấp ra sao.
Giờ phút này, mọi người mới nhìn rõ, đó là một lão hói đầu gầy trơ cả xương.
Chính là Bùi đại sư bên người thanh niên mặt sẹo.
“Ai còn muốn đi? Đây chính là kết cục!” Nói xong, Bùi đại sư giương một tay lên, trong tay đẫm máu còn đang cầm một trái tim đang nhảy nhót như cũ.
Phốc!
Bùi đại sư nắm chặt tay lại, trái tim kia lập tức trở thành một đống bùn sính.
“A!”
Rất nhiều người nhát gan đều sợ hãi kinh hô, không nhịn được lui về sau mấy bước.
Một màn vừa rồi kia thực sự quá dọa người rồi!
Thanh niên trên mặt có sẹo kia cũng đi ra, đứng ở bên người Bùi đại sư, cười lạnh nhìn qua đám người: “Tại hạ là người Dương Thị – Trương Thế Vinh, vị này là Bùi đại sư!”
“Bây giờ linh dược đang ở trước mắt, mọi người sao không đồng tâm hiệp lực, giết súc sinh này, sau đó cùng đi lấy linh dược?”
“Đương nhiên, vẫn là dựa theo quy củ vừa nãy, ai lấy được linh dược trước thì của về người đó.”
Đám người lặng im.
Chỉ bằng bản lĩnh vừa rồi, thực lực của Bùi đại sư này ít nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên.
Lại thêm làm người hung ác, bọn họ mới sẽ không tin tưởng, Bùi đại sư sẽ dựa vào quy củ cái gì.
Bây giờ có điều là muốn lợi dụng bọn họ làm bia đỡ đạn thôi.
Nhưng coi như mọi người hiểu rõ ràng điểm này, giờ phút này cũng không người nào dám trốn đi, một màn vừa rồi kia thực sự quá dọa người.
Mặc dù dẫnác giao lên bờ, rất có thể chín phần chết một phần sống, nhưng nếu như bây giờ rời đi, vậy khẳng định là chết hẳn luôn.
Vì một tia sinh cơ kia, không ai sẽ chạy vào lúc này.
Lúc này, Vương đại sư cười lạnh, phẫn nộ nhìn Trương Thế Vinh: “Nhóc con, cậu muốn thay thế tôi làm chủ trì?”
Trương Thế Vinh khóe miệng khẽ cong lên: “Không sai.”