CHƯƠNG
“Làm sao có thể!”
Mã Tài giương mắt nhìn thấy vẻ mặt Trình Kiêu vẫn băng lãnh như cũ, thống khổ nhắm mắt lại, xem ra Trình đại sư vẫn còn bất mãn!
Lần này chỉ sợ không giữ được mạng của cháu trai này rồi!
Mã Tài bất đắc dĩ, đành phải giơ côn sắt lên lần nữa, tiếp tục giáng xuống về phía Cung Húc.
“Tao để mày không có mắt, để mày không có mắt!”
Cung Húc bị đánh bò loạn khắp nơi, kêu khóc nói: “Cậu ạ, cháu sai rồi, Cháu biết sai rồi, cậu tha cháu một mạng đi!”
Mã Tài lặng lẽ quan sát thần sắc lạnh như băng của Trình Kiêu, ngay cả mở miệng nói đỡ cầu tình cũng không dám.
“Đừng cầu tao, người mày đắc tội là Trình đại sư!” Mã Tài nói câu này xem như đang nhắc nhở Cung Húc .
Cung Húc cũng không ngốc, lập tức quay người dập đầu với Trình Kiêu: “Trình đại sư, tôi sai rồi, tôi có mắt không tròng, không biết chân nhân! Cầu xin ngài tha tôi một mạng!”
Mã Tài thừa cơ dừng tay, thanh âm run rẩy, thận trọng nói: “Trình đại sư, ngài xem. . . . . .”
Trình Kiêu không nói gì, chỉ là chậm rãi đi đến trước mặt mấy tên thủ hạ Cung Húc mang tới, một cước một tên, mấy tên thủ hạ vốn bị Trình Kiêu đánh bại nằm trên mặt đất, vốn còn thở phì phò, lập tức ngất thở!
Sắc mặt Mã Tài tái đi, đã hiểu ý Trình Kiêu.
Tròng mắt Cung Húc bỗng nhiên trừng lớn, một dòng nước nóng tràn ra từ giữa hai chân, đúng là sợ tè ra quần!
Trình Kiêu không có nhìn Mã Tài và Cung Húc, mà là nhìn qua mấy tên thủ hạ Cung Húc còn đứng kia.
Bốn tên thanh niên lập tức lộp bộp trong lòng, có loại cảm giác bị Tử thần để mắt tới, rùng mình!
“Anh, Anh Cường, cứu… cứu… cứu mạng! Anh Cường, anh nói đỡ chocác anh em một chút đi! Lúc trước là chúng ta không đúng, chúng ta không nên phản bội anh, nể tình vào các anh em đi theo anh nhiều năm, cầu xin anh van cầu Trình đại sư, tha cho chúng ta một cái mạng chó đi!”
Mấy người bị hù ngay cả chạy trốn cũng không dám, quỳ gối trước mặt Đao Ba Cường dập đầu.
Trong mắt Đao Ba Cường tràn ngập kính ý, nhìn Trình Kiêu sắc mặt không thay đổi, quay đầu về bốn tên thanh niên, lạnh lùng nói: “Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm như thế!”
Đã lựa chọn phản bội, vậy phải tiếp nhận cái giá trả sau phản bội.
Bốn tên thanh niên trực tiếp bị Trình Kiêu đánh chết, nhưng sự căm giận ngút trời trong lòng Trình Kiêu lại không chút nào lắng lại.
Nếu như anh tới muộn một hồi, Điểm Hương liền sẽ bị Cung Húc và Tân Gia Lạc đưa đi, với cá tính Điểm Hương, hậu quả không cần nghĩ mà cũng biết.
Như thế, Trình Kiêu cho dù trùng sinh một đời, cũng sẽ hối tiếc một đời.
Nghĩ đến kiếp trước Điểm Hương đầy nhiệt tình đối với anh, như dã trang xe cát, nghĩ đến Điểm Hương gặp chuyện bi thảm, Trình Kiêu hận không thể xé rách trời đất này!
Đừng nói giết mấy người, coi như giết hết toàn tộc Cung Húc, cũng không thể xóa đi sự phẫn nộ của Trình Kiêu.
Trong lòng Mã Tài vô cùng thống khổ thở dài một tiếng, ông ta đã thấy quyết tâm của Trình Kiêu.