CHƯƠNG
Hơn nữa, nếu vắng mặt trong hoạt động quan trọng như thế thì thật sự sẽ tiếc nuối cả đời.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy mở, Trình Kiêu mỉm cười xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Con mẹ nó!”
“Tớ không nhìn nhầm chứ!” Trương Tư Tổ vội vàng dụi mắt, nhìn Trình Kiêu với vẻ khó tin, không dám chớp mắt lấy một cái, rất sợ chỉ cần chớp mắt Trình Kiêu sẽ bỏ chạy.
“Trình Kiêu, cuối cùng cậu cũng về rồi!” Trương Tư Tổ thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy ngày qua cậu đã đi đâu vậy?”
Trình Kiêu cười nói: “Gặp phải một vài chuyện nên ra ngoài mấy ngày, làm phiền các cậu rồi.”
Lôi Công cười ha hả, tiến lên vỗ vai Trình Kiêu: “Đúng là rất phiền phức, mấy ngày nay vì xin nghỉ giúp cậu, chúng tớ đã dùng hết mọi cái cớ rồi, khi nãy còn đang lo không biết hôm nay nên lấy cớ gì đây?”
Trương Tư Tổ nổi giận: “Lôi Công, là tớ, không phải chúng ta, cậu có thể giữ cho mình chút thể diện không!”
Lôi Công cười nói: “Chúng ta đều là anh em, phân biệt thế làm gì!”
Tần Thủ đáp: “Tớ đồng ý với lời của Lôi Công.”
“Tớ cũng đồng ý!” Thần Côn thò đầu tiếp lời.
“Tớ muốn nghỉ chơi với các cậu!” Trương Tư Tổ tiến vào trạng thái bùng nổ, nhưng hoàn toàn không có ai quan tâm đến anh ta.
“Được rồi, Trình Kiêu, nếu đã trở về thì mau chuẩn bị đi, hôm nay có tiết học võ, cậu cẩn thận sẽ có người lại nhằm vào cậu đấy!” Tần Thủ nhắc nhở.
“Được.” Trình Kiêu khẽ mỉm cười, ttrong mắt lộ ra ý cười.
“Đúng rồi Trình Kiêu, ba ngày sau là kỷ niệm thành lập trường, cậu đừng quên mất đấy! Đến lúc đó chủ nhiệm sẽ đích thân điểm danh, cậu đừng đâm đầu vào họng súng!” Trương Tư Tổ cũng nhắc nhở, anh ta rất sợ Trình Kiêu lại âm thầm đi đâu mất.
“Tớ biết rồi.” Trình Kiêu nhẹ nhàng nói, bắt đầu nhớ lại kiếp trước.
Anh nhớ trong kỷ niệm thành lập trường lần này, Y Linh nổi tiếng sau một bài múa, hotboy Cố Tu Nhiễm đệm đàn cho cô, trở thành tiết mục kinh điển của trường.
Cố Tu Nhiễm và Y Linh được gọi là kim đồng ngọc nữ, rất nhiều người đều nói họ là một đôi do trời đất tạo nên.
Năm đó Trình Kiêu là một tên vô dụng không ai chú ý, chỉ có thể ngồi trong một góc bình thường nhất ngước nhìn đôi kim đồng ngọc nữ kia.
Ở trước mặt một nhân vật như Cố Tu Nhiễm, Trình Kiêu hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Dù sau này Trình Kiêu nhận lại ba mẹ ruột, trở thành con nhà giàu, thì lúc đối mặt với Cố Tu Nhiễm, anh vẫn cảm thấy tự ti mặc cảm.
Còn Cố Tu Nhiễm thì vẫn kiêu ngạo như thần, chưa từng nhìn Trình Kiêu lấy một cái.
“Cố Tu Nhiễm, cậu cả của nhà họ Cố ở Nam Lăng, tay sai của nhà họ Tống ở Trung Châu Năm đó bọn họ đã hại chết chị Lâm Ngọc, dù không phải chủ mưu, nhưng cũng xem là đồng loã.”