Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

chương 59: 59: tân gia lạc đứng ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Khánh Sinh bưng một ly rượu lên, đứng lên quay người cười nói với Đao Ba Cường: "Tôi là Vương Khánh Sinh tập đoàn Phúc Vương, cậu em Cường, có thể cho tôi mặt mũi, tha cho họ không?"

Đao Ba Cường liếc mắt quan sát Vương Khánh Sinh: "Vương đổng Tập đoàn Phúc vượng? Thất kính thất kính! Chẳng qua hôm nay việc này không liên quan gì Vương đổng, mong Vương đổng đừng nhúng tay, miễn cho ảnh hưởng đến quan hệ giữa Mã đại lão và Ngài Lôi!"

Đao Ba Cường một câu nói, chứng minh anh ta biết rõ như lòng bàn tay về Vương Khánh Sinh.

Đồng thời, cũng nói cho Vương Khánh Sinh, phần mặt mũi này, anh ta không nể!

Trình Kiêu nhìn thấy thú vị, tên lưu manh này cũng không phải kiểu máu nóng lên não, vũ phu có dũng mà không có mưu!

Vương Khánh Sinh có chút xấu hổ, đối phương nói câu đầu tiên chỉ ra chỗ dựa lớn nhất của ông ta, cũng cảnh cáo ông ta không nên xen vào việc của người khác.

Lẽ ra lúc này Vương Khánh Sinh nên biết khó mà lui mới đúng, nhưng Điểm Thế Dạ và nhiều ánh mắt đều đang nhìn, nếu như ông ta cứ như vậy rút lui, thì còn ra cái gì?

Hơn nữa ông ta là ông chủ tập đoàn thực phẩm trứ danh, đối phương chỉ là một lưu manh, nếu như ngay cả một tên lưu manh đều không áp được, truyền ra ngoài chẳng phải là rất mất mặt sao?

“Cậu em Cường này nói rất đúng, vì để tránh thương tổn tình cảm giữa Mã đại lão và Ngài Lôi, có phải cậu nên độ lượng một lần không, thả mấy đứa nhỏ của bạn tôi đi?” Vương Khánh Sinh có chút ý đối đầu gay gắt.

Tóc vàng lạnh lùng nói: "Ông chủ Vương, ông hơi nhiều chuyện rồi đấy?"

Tóc Vàng- thủ hạ Đao Ba Cường cũng không đối đãi thô lỗ với Vương Khánh Sinh như đối với Điểm Thế Dạ, dù sao Vương Khánh Sinh cũng là một ông chủ giá trị con người mấy trăm tỷ.

Đao Ba Cường như một con rắn độc, một đôi mắt tam giác chăm chú nhìn Vương Khánh Sinh, kì lạ hỏi: "Như ông nói thì tôi bị các cô kia đánh, là tôi đáng đời đúng không?"

“Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!” Vương Khánh Sinh ha ha cười nói: "Cậu em Cường ngồi xuống, chúng ta uống một ly, giải thích rõ ràng hiểu lầm không được sao?"

“Ai là cậu em ông! Đừng tự dát vàng lên mặt mình, ông chẳng qua chỉ là một con chó của cậu chủ Lôi thôi, xứng xưng anh em với tôi ư?” Đao Ba Cường đột nhiên bạo phát.

“Nếu như là Lôi Hồng Húc ở đây, tôi có thể gọi cậu ấy một tiếng cậu Lôi, còn ông là thứ quái gì chứ!”

Vương Khánh Sinh gương mặt già nua đỏ lên, nụ cười tươi vẫn còn cứng ở trên mặt, tay bưng ly rượu run nhè nhẹ, rượu sánh ra ngoài.

Mọi người ngẩn người, đường đường Vương đổng tập đoàn Phúc vượng, ông chủ lớn giá trị con người hơn mấy trăm tỷ lại bị một tên lưu manh mắng té tát.

Thế nhưng, bị Đao Ba Cường mắng như vậy, Vương Khánh Sinh ngược lại đã hiểu rõ, Đao Ba Cường này tuyệt đối không phải một lưu manh bình thường, xem ra coi như là ở trước mặt Mã đại lão, cậu ta cũng có thể nói lời xen vào.

Không thì chỉ là một tên lưu manh, làm sao dám giọng to giọng nhỏ với một ông chủ lớn giá trị con người lên hàng trăm tỷ được!

Hai gã vệ sĩ bên người Vương Khánh Sinh, làm bộ muốn xông tới dạy dỗ Đao Ba Cường, lại bị Vương Khánh Sinh vội vàng ngăn cản.

Đao Ba Cường nhìn hai tên vệ sĩ kia, khinh thường cười nói: "Thế nào? Muốn động thủ sao? Đến đây!"

Vương Khánh Sinh không để hai gã vệ sĩ đi tới, tuy rằng vệ sĩ của ông ta đều là được chọn kĩ, rất giỏi đánh.

Nhưng đối phó với loại lưu manh bình thường hay đánh nhau thế này thì Vương Khánh Sinh cũng không nắm chắc.

Hơn nữa còn có một điểm, nếu quả thật đánh ngã đám người Đao Ba Cường rồi Mã đại lão tới thì làm sao bây giờ?

Vương Khánh Sinh mặt lạnh nói: "Bây giờ tôi gọi điện cho cậu Lôi ngay!"

Nói như vậy, nhưng thật ra là tìm cho mình cái bậc thang xuống.

Nhìn thấy Vương Khánh Sinh đều không có cách nào, Điểm Thế Dạ chợt thấy nản lòng thoái chí.

“Anh Cường rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng thả hai đứa nhỏ này?” Điểm Thế Dạ khép nép hỏi.

Đao Ba Cường cười đểu một tiếng: "Vậy phải xem thành ý của ông rồi.

"

Nói xong, chà xát ngón cái và ngón trỏ với Điểm Thế Dạ, ý là đòi tiền.

Điểm Thế Dạ bất đắc dĩ nói: "Tôi có triệu mời Anh Cường và các anh em uống trà, thế nào?"

Đao Ba Cường vẻ mặt khinh bỉ cười nhạt, lắc đầu.

Điểm Thế Dạ nhíu mày, triệu còn chưa đủ, những tên lưu manh này đúng là dạ dày nuốt voi.

Nhưng, Điểm Thế Dạ không có lựa chọn nào khác: "Đúng rồi, chỉ uống trà thì không được, lại thêm triệu mới Anh Cường ăn cơm.

"

Đao Ba Cường hơi không kiên nhẫn, trực tiếp ra dấu tay: "Nhìn cho rõ.

"

Điểm Thế Dạ khẽ run rẩy, chân đều mềm nhũn.

“Một, một trăm năm mươi triệu!

Đao Ba Cường cười gật đầu.

triệu thì Điểm Thế Dạ có thể lấy ra, có điều số tiền này tương đương với ba tháng tiền lương, thịt đau nha!

Điểm Hương tức giận kêu lên: "Các ngươi làm vậy là bịp bợm! Là phạm pháp!"

Đao Ba Cường ha ha cười nói: "Cô em hiểu biết không ít, tôi cũng biết bịp bợm phạm pháp, thế nhưng ban nãy cái gì tôi cũng chưa nói mà! Là ba của em tự nói đó thôi!"

“Anh...!Đê tiện!” Điểm Hương bị tên lưu manh giảo biện này làm tức giận đỏ rần mặt.

“Anh Cường, triệu tôi có thể lấy ra được, nhưng tôi vừa làm triển lãm tranh cho con, bây giờ không cầm ra nhiều tiền như vậy được, có thể thư thả đến tháng sau hay không? Điểm Thế Dạ vẻ mặt khẩn cầu, nếu như có thể dùng triệu giải quyết vấn đề, ông ta cũng không hy vọng banh chuyện ra to.

“Ông có thể mượn mà, nhiều người như vậy, nhất định có thể góp đủ.” Đao Ba Cường đương nhiên sẽ không để cho Điểm Thế Dạ trả tiền kiểu đó, gả ta chỉ làm buôn bán một lần, lấy tiền không ký sổ.

“Ái dà, cậu em Dạ tôi bỗng nhiên thấy đau bụng, đi trước nhé! Xin lỗi, xin lỗi! Một đồng nghiệp của Điểm Thế Dạ ôm bụng đứng lên, rất nhanh chạy ra ngoài.

“Anh Dạ, bà xã của tôi gọi điện thoại bảo về nhà, con tôi bị bênh.

Tôi cũng đi trước một bước, thật xin lỗi!” Lại thêm một người bạn chạy đi.

Hã???? tì???? đọc trang chính ở ( TrU????Tr???????? ????n.V???? )

“Mẹ của tôi nói để quên chìa khóa ở công ty, tôi phải về đưa chìa khóa, xin lỗi nhé!” Một gã bạn học nam đeo mắt kiếng nhỏ giọng nói rồi cúi đầu chạy.

Những người khác cũng học theo, dùng đủ loại lý do chạy mất.

Ba bàn lớn đầy người, đảo mắt chỉ còn lại có phân nửa.

Vợ chồng Điểm Thế Dạ tái nhợt mặt, bọn họ còn chưa mở miệng vay tiền! Hơn nữa dù là mượn, bọn họ cũng có thể trả nổi cơ mà!

Ông cả Điểm âm trầm mặt nói: "Em ba, em còn thiếu bao nhiêu tiền, anh đưa cho em!"

“Cám ơn anh cả!” Điểm Thế Dạ mặt cảm kích cúi đầu, thời khắc mấu chốt, đúng là máu đào hơn áo nước lã!

Góp đủ triệu, Điểm Thế Dạ nói: "Anh Cường, tôi chuyển tiền cho anh!"

Đao Ba Cường đắc ý cười nói: "Nếu ông Điểm có thành ý như vậy, cứ muốn mời anh em chúng tôi ăn cơm uống trà, tôi đây nhận vậy.

"

Đao Ba Cường, thật đúng là cẩn thận, sợ bị người khác nói thành tống tiền.

Nhìn Điểm Thế Dạ chuyển tiền cho Đao Ba Cường, Trình Kiêu cũng đã không thể tiếp tục xem thêm nữa.

Anh có ý định làm khó Điểm Thế Dạ, coi như là cho ông ta một bài học, nhưng sẽ không thực sự để nhà họ Điểm bị tổn thất.

Thế nhưng, ngay khi Trình Kiêu chuẩn bị đứng lên, Tân Gia Lạc lại đứng bật dậy.

“Chú Điểm xin chờ một chút!” Tân Gia Lạc môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên, sắc mặt cứ như anh hùng xuất hiện phút cuối trong phim điện ảnh.

Điểm Thế Dạ không hiểu nhìn Tân Gia Lạc, không rõ hắn muốn làm gì.

Tân Gia Lạc bỗng nhiên khom mình hành lễ nói với Đao Ba Cường: "Anh Cường, hai cô gái anh giữ đều là bạn của tôi.

Anh Cường có thể nể mặt tôi thả các em ấy ra hay không!"

Này...

Tất cả mọi người hãi hùng.

mặt mũi Vương Khánh Sinh mà Đao Ba Cường cũng không cho, làm sao có thể nể mặt một tên trẻ tuổi?

Lý Ny kha quen thuộc Tân Gia Lạc, biết cậu ta luôn theo đuổi Điểm Hương, điều kiện gia đình tốt.

Nhưng so với Vương Khánh Sinh thì kém cách xa vạn dặm.

Lý Ny lo lắng Tân Gia Lạc bị liên lụy, vội vàng nói: "Gia Lạc, đây là chuyện của người lớn, bạn trẻ các cậu cũng đừng nhúng tay, nhanh ngồi xuống đi!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio