CHƯƠNG
“Chào anh Tống, tôi là Lý Dân Vọng của tập đoàn thực nghiệp Kim Thịnh!”
Tống Hoa An mỉm cười nói: “Hai chú mau ngồi đi, đừng khách sáo như vậy!”
Tống Hoa An nói chuyện với vẻ mặt thân thiết dễ gần. Nhưng không ai thật sự nghĩ ông ta là một người hiền lành.
Tống Hoa An có thể giữ chức hội trưởng hội thương mại Trung Châu suốt bốn kỳ, một tay xây dựng tập đoàn Hoa An thành tập đoàn công ty lớn đứng đầu Trung Châu, sao có thể là thiện nam tín nữ gì chứ?
Thấy hai người Lý Dân Vọng và Dinh Dương đều ngồi bên cạnh Tống Hoa An, những người khác đều đỏ mắt.
Chỉ là không phải ai cũng dám chủ động qua chào hỏi Tống Hoa An.
Hôm nay, ở đây tập trung hầu hết các ông trùm và tỷ phú ở Trung Châu và mấy tỉnh xung quanh, nhỡ đâu Tống Hoa An coi thường mình, một khi bị vắng vẻ, mình sẽ bị mất mặt ở đây, sẽ bị mọi người chế giễu.
Vậy sau này, mình sẽ không thể ngẩng đầu ở Trung Châu, thậm chí là các tỉnh xung quanh.
Chẳng qua, những ông trùm vốn có liên quan đến tập đoàn Hoa An đều lần lượt bước tới chào Tống Hoa An.
Người có tư cách sẽ được Tống Hoa An mời vào bàn số một. Người không có tư cách thì chủ động trở về chỗ ngồi ban đầu hoặc bàn số hai được bố trí ở gần đấy.
Cho dù Tống Hoa An luôn miệng nói mọi người mới là nhân vật chính của hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, nhưng vai chính vẫn là ông ta.
Thấy vị trí bàn số một đã hết chỗ, Lâm Ngọc đi tới bên cạnh Vương Đỗ Lan, khẽ nhắc nhở: “Chủ tịch, chúng ta cũng qua đó thôi!”
Vương Đỗ Lan gật đầu. Cho dù bà biết rõ nhà họ Tống đang nhằm vào tập đoàn Đông Vương nhưng vẫn phải lá mặt lá trái với Tống Hoa An.
Dù sao, tập đoàn Hoa An mới thật sự là bá chủ ở Trung Châu.
Cho dù dạo này tập đoàn Đông Vương là trung tâm chú ý của dư luận, nhưng vẫn không có cách nào chống lại tập đoàn Hoa An.
Hơn nữa, Vương Đỗ Lan cũng muốn hỏi xem, vì sao nhà họ Tống phải xuống tay với tập đoàn Đông Vương?
Trình Kiêu thấy mẹ và chị Lâm Ngọc dẫn theo đám người Nghiêm Đạo Minh đi về phía Tống Hoa An. Lúc sắp đi, Lâm Ngọc còn nghiêm khắc trừng mắt với Trình Kiêu, hình như đang cảnh cáo anh đừng sinh sự.
Trình Kiêu khẽ cong môi nhưng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn đám người Vương Đỗ Lan đi về phía Tống Hoa An.
Ánh mắt hầu hết mọi người trong đại sảnh đều tập trung vào bàn số một của Tống Hoa An.
Lúc này, bên cạnh Trình Kiêu đột nhiên vọng đến một tiếng kêu kinh ngạc: “Ha ha, hóa ra thằng nhóc này trốn ở đây! Tôi đã đoán cậu ta chắc chắn sẽ tới tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu mà. Cuối cùng tôi đã tìm được cậu rồi!”
Trình Kiêu quay đầu lại nhìn, hóa ra là đám người cậu Lý và cậu Trần bị anh dạy cho bài học ở Hội nghị thượng đỉnh ngày đó.
Nghiêm Thụy Văn đứng phía sau cậu Phúc, nhìn Trình Kiêu với biểu cảm vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.