CHƯƠNG
Vương Đỗ Lan vốn nghĩ chỉ cần Tập đoàn Đông Vương luôn có lợi nhuận, lâu dài rồi, những đổng sự này sẽ có tình cảm với Tập đoàn Đông Vương, dù không cần hợp đồng ràng buộc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi với Tập đoàn Đông Vương.
Nhưng bây giờ cuối cùng lại ra hoạ lớn, khiến Tập đoàn Đông Vương rơi vào tình cảnh không thể quay đầu.
“Lâm Ngọc, bây giờ cô lập tức trở về, giải quyết vấn đề của Tập đoàn Đông Vương!” Vương Đỗ Lan nghiêm túc nói.
Lâm Ngọc cau mày, nghi ngờ nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Vương Đỗ Lan lắc đầu, nói với nét mặt nặng nề: “Bây giờ cô đừng hỏi gì cả, lập tức trở về ổn định tình hình. Mọi chuyện cô đều có thể tự quyết định, kể cả việc bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự, không cần phải xin phép tôi!”
Lâm Ngọc cảm nhận được sự căng thẳng chưa từng có, dù Vương Đỗ Lan không nói, nhưng cô mơ hồ đoán được có lẽ nội bộ Tập đoàn Đông Vương lại xảy ra vấn đề lớn rồi.
“Được, tôi sẽ quay về ngay, như Chủ tịch bà phải mạnh mẽ lên!” Lâm Ngọc lo lắng nói.
“Ha ha, trợ lý Lâm, cô không cần về đâu, bọn họ sắp đến đây rồi.” Nghiêm Đạo Minh vẫn luôn đứng sau lưng Vương Đỗ Lan chợt cười to.
Vương Đỗ Lan trợn mắt nhìn Nghiêm Đạo Minh, lạnh lùng nói: “Là ông! Là ông đúng không?”
Lâm Ngọc tỏ vẻ nghi ngờ, khó hiểu nhìn Vương Đỗ Lan rồi lại nhìn Nghiêm Đạo Minh.
“Đổng sự Nghiêm, ông làm gì vậy!” Lâm Ngọc nghiêm túc hỏi.
Nghiêm Đạo Minh cười to nói: “Không làm gì cả, chỉ là dẫn các đổng sự đi tìm một nơi thích hợp hơn thôi.”
Lâm Ngọc nổi giận: “Ông có ý gì? Ông đã là đổng sự của Tập đoàn Đông Vương rồi, ông còn muốn gì nữa?”
Nghiêm Đạo Minh cười nhạt: “Đổng sự của Tập đoàn Đông Dương, ha ha, nếu Tập đoàn Đông Vương phá sản thì đổng sự còn có tác dụng gì nữa?”
Lâm Ngọc nói với vẻ khó hiểu: “Dù gần đây Tập đoàn Đông Vương bị thiếu hụt nguồn vốn, nhưng Chủ tịch đã hợp tác với Tập đoàn Trường Hà ở Lĩnh Bắc rồi, vấn đề tiền bạc đã được giải quyết, sao có thể phá sản được?”
Nghiêm Đạo Minh nhìn Vương Đỗ Lan đang mang nét mặt xám xịt, cười khinh thường: “Chủ tịch Vương, bà cảm thấy dưới sự tấn công của Tập đoàn Hoa An, Tập đoàn Đông Vương có thể chịu đựng được bao lâu?”
Vương Đỗ Lan tỏ vẻ tức giận: “Cho nên ông vì lấy lòng nhà họ Tống mà phản bội Tập đoàn Đông Vương, còn kéo theo những đồng nghiệp khác cùng rút cổ phần?”
Nghiêm Đạo Minh nói như lẽ đương nhiên: “Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Lúc trước chúng tôi gia nhập Tập đoàn Đông Vương là vì lợi ích. Bây giờ rời khỏi Tập đoàn Đông Vương cũng là vì lợi ích. Sao có thể nói là phản bội được?”
Vẻ nghi ngờ trên mặt những người khác trên đại sảnh dần biến mất, cuối cùng biến thành hiểu ra.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra.
“Nhà họ Tống đúng là thủ đoạn, không ngờ lại đánh phá Tập đoàn Đông Vương từ bên trong!”
“Khi nãy mọi người nghe thấy không, Tập đoàn Đông Vương bị thiếu hụt nguồn vốn, chắc chắn là vì giành mảnh đất với nhà họ Tống nên mới như thế. Nói không chừng nhà họ Tống cố ý nhường mảnh đất kia cho Tập đoàn Đông Vương. Bắt đầu từ khi đó, nhà họ Tống đã tính toán đến mọi thứ rồi.”
“Nhà họ Tống đúng là lợi hại! Sau này tốt nhất không nên đối địch với nhà họ Tống!”