CHƯƠNG
Hơn nữa, thành tựu chính trị xuất sắc của Lỗ Trường Lâm đã được đưa lên cấp quyết định cao nhất của Á tộc.
Muốn mời vị đại thần như này tới đây ra mặt quả là khó như lên trời.
Vẻ mặt Vương Đỗ Lan nặng nề, trong lòng đang run rẩy: “Nhà họ Tống thật đáng sợ!”
Tống Hoa An mỉm cười nhìn Tống Hoa Lương, hỏi: “Đúng rồi, Hoa Cường đâu?”
Tống Hoa Lương trả lời: “Em vừa gọi điện, không biết đi đâu rồi. Chắc sắp về rồi đấy, anh cả đừng lo.”
Khi ông ta đang nói thì một người người đàn ông khoẻ khoắn chừng bốn mươi tuổi mặc quân phục bước ra.
Giọng ông ta trầm mà vang dội, đầy nội lực: “Anh cả, anh gọi em từ nơi xa xôi tới đây có chuyện gì vậy? Em nói anh nghe, nếu không có chuyện gì gấp, làm lỡ việc em dẫn dắt đội ngũ huấn luyện thì anh phải bồi thường tổn thất cho em đấy!”
“Em ba!”
Tống Hoa An và Tống Hoa Lương cùng cười gọi.
Hầu hết những người có mặt đều không biết người trong quân đội, dù sao họ cũng chỉ là thương nhân.
Nhưng mọi người đều không lạ lẫm với những ngôi sao vàng trên vai người đàn ông này.
Đây là một đại tá!
Trong quân đội, ít nhất cũng là cán bộ cấp sư đoàn.
Xét về tuổi tác của vị đại tá ấy cùng lắm cũng chỉ bốn mươi tuổi, còn trẻ hơn Tống Hoa Lương.
Nhưng tuổi còn trẻ như vậy đã là đại tá, thêm một cấp nữa sẽ là tướng quân!
Tướng quân trẻ tuổi thế này, trong quân đội sau này sẽ có tiền đồ vô hạn.
Tống Hoa An khoác vai vị sĩ quan đó, hờ hững liếc nhìn mọi người trong hội trường rồi nói lớn: “Đây là em ba của tôi, Tống Hoa Cường, a bộ binh thiết giáp số ba của quân khu Điền Nam.”
Mọi người lại bị sốc một lần nữa!
Văn có Tống Hoa Lương, võ có Tống Hoa Cường, giới kinh doanh có Tống Hoa An.
Nhà họ Tống đúng là lo xa nghĩ rộng!
Lần này, sự thiếu khuyết của nhà họ Tống trong giới quân sự và chính trị đều đã được lấp đầy.
Thực lực tổng thể của nhà họ Tống đã được nâng cao rất nhiều!
Nếu cho nhà họ Tống thêm mấy năm nữa, tuy nhà họ Tống không thể ai ai cũng biết, áp đảo cả tỉnh như Lôi nữ vương, nhưng chắc chắn thực lực tổng thể cũng không kém hơn bao nhiêu!
Lâm Ngọc kinh ngạc nhìn ba anh em nhà họ Tống, nghiêm nghị nói: “Chủ tịch hội đồng quản trị, Tống Hoa An đúng là giấu rất kỹ!”
Vương Đỗ Lan thở dài một cách bất đắc dĩ: “Đúng thế, nhà bọn họ đúng là che giấu quá kỹ, mà che giấu cũng tốt thật, bao nhiêu lâu cũng không ai phát hiện ra!”
Bảo sao dù đại lão và những người giàu có của mười tám thành phố ở Lĩnh Nam cùng đứng ra ủng hộ Trình Kiêu, Tống Hoa An cũng chẳng coi ra gì.
Bảo sao nhà họ Tống có thể bá chủ Trung Châu nhiều năm như thế, không ai có thể thay thế được.