CHƯƠNG
Ai ngờ, mình chính là trò cười.
Ngài Tần cũng giật mình thảng thốt, không dám tin nhìn Tô Lương Tử đang lơ lửng trên không trung.
“Chuyện này sao có thể! Vì sao tôi không mảy may cảm giác được chân khí trên người ông ta!”
“Một Tông Sư làm vệ sĩ đi theo bên cạnh, chẳng trách nhóc con này dám coi thường Tông Sư!”
Sắc mặt Y Doãn cũng cứng đờ, ánh mắt nhìn Trình Kiêu lộ vẻ phức tạp
“Nhóc con này, thế mà có một Tông Sư đi theo bên cạnh! Rốt cuộc cậu ta có lai lịch gì? Lúc trước đúng là coi thường cậu ta rồi!”
Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cũng khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau, không dám tin nhìn Tô Lương Tử.
“Vậy mà có một Tông Sư đi theo bên cạnh Trình Kiêu! Rốt cuộc cậu ta là ai?”
Vương Viễn Dương nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Chàng trai trẻ, cậu thật sự khiến cho tôi cảm thấy rất kinh ngạc!”
“Không ngờ rằng lại có một vị tông sư đi theo bên cạnh cậu!”
Sau đó, Vương Viễn Dương nhìn về phía Vương Đỗ Lan, lộ vẻ mặt không cam lòng rồi nói: “Hôm nay coi như cô gặp may, nhận được sự giúp đỡ của thiếu niên kỳ quái này. Lần sau, cô sẽ không may mắn như vậy đâu!”
“Ông Trọng Sơn, lần này trước tiên hãy buông tha cho bọn họ đi!”
Trong lòng của Vương Trọng Sơn cũng đã có ý định lui ra ngoài, ông ta nghe vậy bèn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trình Kiêu: “Chàng trai trẻ, hôm nay tạm thời tha cho cậu một lần. Nhưng món nợ hôm nay, tôi sẽ ghi lại cho cậu trước!”
Nghe thấy đám người nhà họ Vương không ngờ lại có ý định rút lui, Tống Hoa An lập tức cảm thấy hoảng sợ.
“Anh Vương, anh không thể bỏ lại tôi rồi mặc kệ được! Bọn họ có một vị tông sư tọa trấn đấy!”
Vương Viễn Dương lạnh lùng liếc nhìn Tống Hoa An, có chút chán ghét nói: “Gia chủ Tống yên tâm, giới võ đạo và giới thế tục đã có một ước định bất thành văn. Người của giới võ đạo không được tùy tiện ra tay với người của giới thế tục.”
Vương Viễn Dương cười lạnh nhìn Trình Kiêu: “Chỉ cần anh không chủ động trêu chọc cậu ta. Nếu cậu ta dám ra tay với anh, vậy nhà họ Vương chúng ta sẽ có quyền điều động quân đội đối phó với cậu ta!”
Lúc này Tống Hoa An mới thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là như thế! Vậy thì tốt rồi!”
“Đi thôi!” Vương Viễn Dương và Vương Trọng Sơn xoay người rời đi.
Mọi người vội vàng chủ động nhường ra một con đường, những nơi mà hai người nhà họ Vương đi qua, tất cả mọi người đều cúi đầu.
“Ha ha, các người làm loạn tập đoàn Đông Vương xong còn muốn rời đi hay sao? Có phải các người quá coi thường vệ sĩ của tập đoàn Đông Vương chúng ta hay không?”
Giọng nói bình thản của Trình Kiêu mang theo một chút chế nhạo đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên kỳ quái. Chuyện cho đến bây giờ, nếu ai còn tin rằng Trình Kiêu chỉ là một người bảo vệ mà Lâm Ngọc tùy tiện nhặt được, người đó chính là thằng ngốc!
Ngay cả Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cũng lộ vẻ mặt kỳ lạ.
Lâm Ngọc lườm Trình Kiêu cố gắng hết sức để nhịn cười.