CHƯƠNG
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đến!”
Nhìn Y Linh ngồi lên chiếc xe dài, xa hoa của Y Doãn, nụ cười trên mặt Trình Kiêu cũng thu lại.
Đời trước, anh nhớ lúc Y Linh tốt nghiệp, vẫn chưa nhận ba ruột.
Đời này, lại nhận ba ruột trước mấy năm.
Xem ra cái chết của Hoa Quốc Mạnh khiến Y Doãn đứng ngồi không yên, nên phải nhận ba con với Y Linh trước.
Ngay cả Trình Kiêu cũng không ngờ đến, Y Linh lại là người của nhà họ Y ở Giang Nam.
Đời trước, nhà họ Y ở Giang Nam, là đối tượng mà Trình Kiêu nằm mơ cũng muốn xu nịnh.
Chỉ tiếc là, vị Y Bán Tộc của Giang Nam này, gặp mặt không bằng nghe danh!
Trình Kiêu trở về nhà, vốn dĩ muốn tạm biệt Dương Oánh, nhưng biết được Dương Oánh có buổi diễn, nên đã rời đi rồi.
Ông Hướng vẫn không có ở nhà, xem ra sau khi cơ thể khỏe lại, ông lão này có ý định quay lại tiếp quản nhà họ Hướng.
Dù sao, bị con trai của mình âm thầm tính kế, chuyện này đổi thành ai cũng nhất thời không thể chấp nhận được.
Có lẽ bây giờ thứ mà ông cụ Hướng này tin tưởng chỉ có quyền lợi ở trong tay.
Trình Kiêu dẫn Tô Lương Tử trở về Hà Tây.
Nhưng, Trình Kiêu không vội trở về trường học, mà trở về biệt thự Hồ Nguyệt Nha.
Thư Nam vẫn chìm đắm trong việc tu luyện, nhìn thấy Trình Kiêu trở về, cũng chỉ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Trình Kiêu liếc nhìn, anh phát hiện tiến cảnh của Thư Nam vô cùng nhanh, có lẽ đã nắm được sơ bộ Vạn Kiếp Bất Diệt Công rồi.
Như vậy, tốc độ tu luyện của Thư Nam sau này, sẽ nâng lên một tầng cao mới.
Tô Lương Tử cũng đi tu luyện.
Trình Kiêu đứng ở sân thượng, nhìn Hồ Nguyệt Nha sương mù, mờ ảo, tin là không bao lâu nữa, dưới tác dụng của trận tụ linh Đại Châu Thiên Ngũ Hành, linh khí trời đất của chỗ này có thể đạt được hiệu quả linh khí như sương.
Ở đây tu luyện, sẽ không cần vất vả mà lại thu được thành công rất lớn.
Trình Kiêu ngồi khoanh chân, mấy ngày nay ở Trung Châu không tu luyện hẳn hoi, bây giờ phải bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ.
Mặt trời lặn về hướng tây, nước hồ trong hồ Nguyệt Nha được mạ một tầng ánh sáng vàng.
Á Tộc, thủ đô.
Trong đại viện của nhà họ Vương- một trong tứ đại siêu cấp thế gia.
Trong đại sảnh, một ông lão mặt vuông, lông mày đen, khuôn mặt rất nghiêm túc, lộ ra sự tài hoa xuất chúng, yên tĩnh ngồi ở vị trí đứng đầu, nghe thuộc hạ Vương Viễn Dương báo cáo.
“Đúng là một đứa con gái bất hiếu, lại còn giết chết một tông sư của nhà họ Vương ta!” Vương Kinh Long vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự tức giận.
“Vương Trạch, phái người đi điều tra lai lịch của tên ranh kia. Tốt nhất có thể lập tức trừ khử cậu ta!” Vương Kinh Long nhìn một chàng trai trẻ đang cúi đầu, đứng ở bên trái phía sau chiếc ghế.
Khuôn mặt chàng trai trẻ có chút trắng, ánh mắt u ám, lạnh lùng, mang đến cho người khác một cảm giác rất khó chịu.
Anh ta từ từ đi ra, cúi người nói: “Vâng!”
Vương Trạch là thiên tài trong lớp thế hệ trẻ của nhà họ Vương, con trai của anh cả Vương Đỗ Lan.