CHƯƠNG
“Điều tra rồi. Anh ta với người của tập đoàn Đông Vương chưa từng gặp nhau, mới quen biết ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.”
Trên mặt Vương Trạch hiện lên sự kỳ lạ: “Cậu xác định bọn họ mới quen biết nhau ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu?”
“Đương nhiên chắc chắn! Một chút chuyện nhỏ này nếu như tôi còn không điều tra ra được, làm sao có mặt mũi làm anh em của cậu Vương cậu!”
“Được rồi, vất vả cho cậu rồi! Cúp máy trước đây!”
Cúp điện thoại, trên mặt Vương Trạch lóe lên một tia suy tư.
“Ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu là lần đầu tiên gặp nhau, vì tập đoàn Đông Vương mà đối đầu với nhà họ Vương của mình!”
“Thú vị đó?”
“Xem ra tên ranh này rất xem trọng tập đoàn Đông Vương!”
Vương Trạch dường như đã tìm ra được phương hướng để đột phá.
Hai ngày sau, biệt tự Hồ Nguyệt Nha ở Hà Tây.
Trình Kiêu tỉnh lại từ trong bế quan.
Một luồng linh lực lướt nhẹ khắp người, gột rửa toàn bộ khói bụi trên người trước.
Nói một cách chính xác, anh bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức tỉnh.
Trên màn hình biểu thị người gọi đến là hiệu trưởng của viện Nhân Dân, Ninh Cát Sơn.
Trình Kiêu nhận điện thoại: “Alo?”
“Thần y Trình, có tiện nói chuyện một lúc không?” Ninh Cát Sơn mỉm cười nói.
“Gửi địa chỉ cho tôi.” Trình Kiêu nói.
Nửa tiếng sau, Trình Kiêu đến quán trà mà Ninh Cát Sơn đã gửi địa chỉ cho anh.
Tầng hai, trong phòng bao.
Ninh Cát Sơn và Tô Thanh Nham đã đến từ lâu, đợi Trình Kiêu rất lâu.
Nhìn thấy Trình Kiêu đi vào, hai người vội vàng đứng dậy tiếp đón.
“Thần y Trình, mau ngồi đi!”
Trình Kiêu cũng không khách khí, ngồi xuống, nhìn Ninh Cát Sơn, hỏi: “Ninh viện trưởng tìm tôi có chuyện gì không?”
Sau vài lần qua lại, Ninh Cát Sơn ít nhiều cũng có chút hiểu về tính cách của Trình Kiêu, biết tính cách của Trình Kiêu khá thẳng thắng, cũng không khách sáo với Trình Kiêu.
“Thần y Trình, lần này là hiệu trưởng Tô muốn nhờ cậu giúp đỡ!” Ninh Cát Sơn nhìn Tô Thanh Nham cười nói: “Hiệu trưởng Tô lo lắng mặt mũi không đủ lớn, nên nhất định phải kéo tôi đi cùng.”
Trình Kiêu hỏi: “Hiệu trưởng Tô muốn nhờ tôi giúp chuyện gì?”
Tô Thanh Nham đang lo lắng Trình Kiêu có lập tức từ chối hay không, nghe thấy Trình Kiêu hỏi, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Là như thế này. Bộ y thuật châm cứu kia của cậu, sau khi truyền đến thủ đô, đã tạo ra tiếng vang rất lớn.”
“Sau đó, đại học y ở thành phố đã tổ chức một nhóm sinh viên, đến trường đại học y Hà Tây của chúng ta để học tập.”