Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
Chương : Giấy thông báo bệnh nguy kịch “Tôi… tôi muốn nghe chuyện của anh”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ Dung khẽ cắn môi, đôi mắt to nhìn Lâm Hàn mang đầy mong đợi.
Người thanh niên này làm bất cứ việc gì đều bình tĩnh, như núi sập cũng không đổi sắc. Cả người anh như có một lớp sương mù bao phủ, vô cùng thần bí, thoạt nhìn rất giống người đàn ông mang nhiều tâm sự, khiến Từ Dung rất tò mò.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện của tôi?”
Lâm Hàn sửng sốt: “Cô muốn nghe chuyện gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện anh đạt được giải thưởng Công dân tốt của thành phố, nghe nói do anh cung cấp manh mối mà vụ án băng đảng xã hội đen Hoàng Báo đã bị phanh phui. Trong quá trình đó, chắc chắn rất nguy hiểm, rất ly kỳ!”, ánh mắt Từ Dung mơ hồ có chút phấn khích, mong đợi giống như một fan hâm mộ nhìn Lâm Hàn.
“Quả thực có chút nguy hiểm…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn xoa xoa cằm, kể lại ngắn gọn những gì xảy ra.
Khi nghe thấy Lâm Hàn suýt bị bắn trúng, Từ Dung tỏ ra vô cùng lo lắng, che miệng, đôi mắt to mở lớn. Cô ấy hỏi ngay:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó có người đỡ cho tôi một phát đạn, nếu không đã nguy hiểm rồi”, Lâm Hàn mỉm cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Phù…”
Từ Dung thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cô ấy vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói chuyện một lát đã gần một tiếng đồng hồ.
Lâm Hàn nhìn thời gian, đã sắp đêm muộn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi phải về rồi”, Lâm Hàn đứng dậy.
“Vâng, cậu Lâm, đi đường cẩn thận nhé”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ Dung gật đầu, tuy không nỡ nhưng Lâm Hàn đã nói chuyện cùng cô ấy lâu như vậy thì đã vui lắm rồi.
Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn thấy Dương Lệ vẫn chưa ngủ mà đang ngồi trên sofa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chồng ơi, em vừa nhận được tin, bố em có giấy thông báo bệnh tình nguy kịch rồi!”
Nhìn thấy Lâm Hàn, Dương Lệ lập tức đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuyện Dương Cảnh Đào uống quá nhiều thuốc bổ mà phải nhập viện, Dương Lệ đã biết từ trước.
Nhưng mấy ngày nay đều là Triệu Tứ Hải chăm sóc ông ta ở viện, công việc của Dương Lệ rất bận, không có lúc nào để tới đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Dương Lệ không ngờ, Dương Cảnh Đào lại bị bệnh viện viết giấy thông báo bệnh nguy kịch.
“Chồng ơi, em đến thăm bố, anh đi không?”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn nghĩ một lát mới nói: “Đi thôi”.
Anh không muốn đi thăm Dương Cảnh Đào, nhưng nửa đêm nửa hôm để Dương Lệ lái xe một mình đến bệnh viện thì không an toàn lắm, cho nên anh vẫn phải đi cùng thì tốt hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng!”
Dương Lệ gật đầu, hai người rời khỏi núi Vân Mộng, đi tới bệnh viên Nhân dân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa đến cổng bệnh viện, viện trưởng bệnh viện Nhân dân Lý Cường đã nhận được cuộc gọi từ bảo vệ thông báo tin Lâm Hàn đã tới.
Bố vợ của Lâm Hàn nằm viện làm cho Lý Cường căng thẳng chết đi được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nói, từ lúc vào viện đến nay, Lâm Hàn vẫn chưa chủ động liên hệ với ông ta, thúc giục chữa trị thật tốt.
Nhưng nếu Dương Cảnh Đào xảy ra chuyện ở viện này thì ông ta làm sao mà ăn nói với Lâm Hàn?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì thế mà hai ngày nay, Lý Cường gần như không rời khỏi bệnh viện mà ngủ lại luôn ở đó. giờ quan sát các chỉ số, tình trạng cơ thể của Dương Cảnh Đào, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Mà đến giờ, Lý Cường nhận được một tin tức khiến ông ta suýt nữa ngã quỵ, Dương Cảnh Đào đã phải viết giấy thông báo bệnh nguy kịch, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nếu Dương Cảnh Đào xảy ra chuyện thì tôi làm thế nào mà chịu nổi cơn thịnh nộ của cậu chủ Lâm! Bây giờ cậu chủ Lâm đích thân tới đây, chắc chắn là tới hỏi tội rồi, haizz! Không đi cũng phải đi!”
Lý Cường cúp điện thoại, xoa xoa hai mắt đỏ ngầu, khoác áo ngoài, vội vàng đi tới bãi đỗ xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu chủ Lâm!”
Nhìn thấy Lâm Hàn xuống xe, Lý Cường lập tức đi lên, trên khuôn mặt mang đầy vẻ áy náy và hổ thẹn, cúi đầu nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lý Cường tôi năng lực kém, không chăm sóc tốt cho ông Dương. Cậu chủ Lâm trừng phạt thế nào tôi cũng không dám nói hai lời!”
bg-ssp-{height:px}
“Không sao!”, Lâm Hàn xua tay: “Các ông cố gắng hết sức là được rồi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Cảnh Đào sống hay chết thì cũng không liên quan gì đến anh, đương nhiên cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa, còn không chữa được thì anh cũng không nói gì.
“Vâng…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe thấy câu nói này, Lý Cường thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu chủ Lâm đã thông cảm. Bệnh viện Nhân dân nhất định sẽ huy động lực lượng bác sĩ giỏi nhất để cứu chữa cho ông Dương!”
Lúc này, Dương Lệ mở cửa bên phía ghế phụ xuống xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy Lý Cường, Dương Lệ hơi sững sờ, viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân, còn ra tận cửa đón họ à?
“Viện trưởng Lý, bệnh tình của bố tôi…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ đi lên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Bây giờ như thế nào rồi?”
“Vốn dĩ tim của ông Dương không tốt, lần này lại ăn quá nhiều thuốc bổ, dẫn đến suy tim, hôn mê, lúc nào cũng có thể…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Cường thật thà nói, nhưng lập tức bổ sung một câu:
“Nhưng cô Lâm yên tâm, Bệnh viện Nhân dân chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình cứu chữa cho ông Dương, vừa rồi, chúng tôi đã điều động bác sĩ chuyên khoa tim giỏi nhất trong tỉnh, sau hai giờ nữa sẽ đến đây, làm phẫu thuật tim cho ông Dương”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe tới làm phẫu thuật tim, Dương Lệ run rẩy, suýt nữa ngã xuống nhưng Lâm Hàn kịp thời tiến lên ôm lấy cô.
“Không… không nghĩ tới bệnh tình của bố tôi lại nghiêm trọng như vậy…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ lẩm bẩm không tin: “Viện trưởng Lý, phòng bệnh của bố tôi ở đâu, tôi…”
“Cậu chủ Lâm, cô Lâm, mời đi theo tôi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt của Lý Cường trịnh trọng, lập tức đi trước dẫn đường.
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU cao cấp nhất của Bệnh viện Nhân dân, Lý Cường dẫn Lâm Hàn và Dương Lệ tới đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Hàn?”
Lúc này, Dương Duyệt đang ngồi bên giường bệnh, nhìn thấy Lâm Hàn. Cô ta hơi sững lại, sau đó nhe nanh múa vuốt lao về phía Lâm Hàn:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“A a a! Tao giết mày!”
Đến trước mặt Lâm Hàn, cô ta giơ tay lên, hung hăng tát về phía mặt Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cái tát đó vẫn chưa chạm đến Lâm Hàn thì bàn tay của cô ta đã bị Lý Cường giữ lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôi trời, cô Dương, cô làm gì vậy? Tại sao lại vô lễ với cậu chủ Lâm như thế!”
Lý Cường sống chết nắm lấy tay Dương Lệ, không để cô ta lại gần Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu chủ Lâm? Viện trưởng Lý, đây là một thằng vô dụng mà ông lại gọi nó là cậu chủ!”, Dương Duyệt trợn tròn mắt, giơ chân đá Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày! Nếu không phải do mày thì bố tao có vào viện không! Hả! Nếu bố tao có chuyện gì thì mày chính là tội phạm giết người!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cô Dương, bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Lý Cường ngăn trước mặt Lâm Hàn, một đạp của cô ta đã đá trúng vào người ông ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bệnh tình của ông Dương không liên quan gì đến cậu chủ Lâm, cô đừng nói linh tinh!”
“Không liên quan? Tại sao lại không có liên quan!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Duyệt không ngừng vùng vẫy, nhưng lại bị Lý Cường sống chết giữ chặt, tránh để cô ta làm bị thương Lâm Hàn.
“Bố tôi nhập viện vì uống nhiều thuốc bổ! Thằng vô dụng Lâm Hàn ngày nào cũng ở nhà mà không biết chăm sóc bố tôi, bảo ông ấy uống ít thuốc bổ một chút?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Duyệt giống như con mụ điên hét lên, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đầy tức tối:
“Tôi thấy thằng vô dụng này chính là muốn hại bố tôi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Hàn, mày tự vấn lương tâm xem, nhà họ Dương tao đối xử với mày thế nào mà mày lại đối xử với bố tao như thế? Mày khác gì súc vật không, chẳng có lấy một chút hiếu thảo!”
“Con quạ còn biết chăm sóc bố mẹ, con cừu cũng biết quỳ gối còn mày thì sao?”, Dương Duyệt lớn giọng quát mắng, nước mắt tràn đầy trên khóe mắt:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Hàn, mày có còn là người không? Không bằng súc vật!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”