Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
Chương : Chỗ dựa lớn nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mí mắt người của Tôn Hàn Các giật giật, phản ứng nhanh nhạy, lập tức tránh ra.
Nhưng vẫn hơi chậm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Roẹt!
Con dao găm cứa rách quần áo bên trái của người Tôn Hàn Các, lạnh lẽo, cảm giác thấu xương đột nhiên ập tới, máu tươi chảy ra ùng ục từ thắt lưng!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người của Tôn Hàn Các loạng choạng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà ba vệ sĩ còn lại cũng đều rút dao găm từ eo ra, tung đợt tấn công mới.
Chúng có vũ khí trong tay nên ba thành viên còn lại của Tôn Hàn Các hoàn toàn không phải đối thủ. Họ chỉ có thể né, tránh các đòn tấn công, thậm chí còn không có cơ hội đánh trả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hừ! Dù võ công có giỏi hơn nữa cũng phải sợ dao thôi, thân thủ giỏi thì thế nào? Vệ sĩ của ông đây lúc nào cũng mang theo dao!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy tình hình này, Triệu Cương cười đắc thắng.
“Rút lui đi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn nhẹ giọng nói.
Ba người Tôn Hàn Các nhận lệnh lập tức lui về phía sau Lâm Hàn, vẻ mặt đầy áy náy:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Hàn, xin lỗi anh!”
“Khiến anh phải mất mặt rồi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chúng em không phải đối thủ của họ”.
“Không sao”, Lâm Hàn xua tay tỏ vẻ không hề quan tâm: “Trên xe có băng gạc, ai bị thương đi băng bó trước đi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng!”
“Thân thủ ba người các cậu khá tốt đấy, buộc các vệ sĩ của tôi phải dùng đến dao”, Triệu Cương nhìn lướt qua ba người Tôn Hàn Các rồi cười nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Triệu Cương tôi thích người tài, nếu ba người các cậu về làm cho tôi, trở thành vệ sĩ của tôi thì tôi có thể trả cho các cậu mức lương ngàn tệ một năm”.
Ba người Tôn Hàn Các phớt lờ ông ta, đi về phía xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt Triệu Cương có chút lúng túng.
“Thằng nhãi, bây giờ vệ sĩ của mày đều đã bị thương, chỗ dựa lớn nhất của mày cũng không còn, tao xem mày còn có thể đắc ý như hôm qua nữa không!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Tiếu nhìn chằm chằm Lâm Hàn, nở nụ cười mỉa mai.
Sắc mặt Nhan Thành khó coi, nếu vệ sĩ Lâm Hàn không bị thương thì cậu còn có lòng tin, có thể tranh luận với Triệu Cương và Trần Tiếu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng bây giờ, các vệ sĩ của Lâm Hàn đều đã bị thương, chút tự tin của cậu không còn nữa, cảm giác như đại hoạ sắp ập đến.
“Chỗ dựa lớn nhất?”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, cũng nở nụ cười mỉa mai nhìn Trần Tiếu:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao anh biết vệ sĩ là chỗ dựa lớn nhất của tôi?”
“Hừ, đã lúc này rồi còn giả vờ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Tiếu hừ lạnh: “Nếu không có vệ sĩ thì hôm qua mày đã bị ông đấy đánh gãy chân!”
“Xin lỗi, chỗ dựa lớn nhất của tôi vẫn luôn là chính tôi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn hờ hững nói, anh nói xong lập tức như một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt vệ sĩ Triệu Cương.
Vẻ mặt vệ sĩ thay đổi, không ngờ thanh niên hơi gầy này tốc độ lại nhanh như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn cũng được coi là được đào tạo chuyên nghiệp, lập tức phản ứng lại, giơ nắm đấm lên đánh về phía Lâm Hàn.
Nhưng tốc độ của Lâm Hàn còn nhanh hơn hắn!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn nâng đầu gối phải lên, bụp!
Đầu gối anh thúc mạnh vào bụng vệ sĩ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vệ sĩ đang giơ nắm đấm lên đột ngột dừng lại, mặt hắn tái đi, cảm nhận được một lực mạnh mẽ đang tràn vào.
Bụng dưới đau dữ dội, ruột như đứt ra, toàn thân run rẩy, hô hấp cũng ngưng lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hắn liên tục lùi về phía sau nhưng vẫn không đứng vững, ngã xuống đất, trợn mắt rồi đau đớn ngất đi!”
Mà cùng lúc đó, vệ sĩ bên cạnh cũng nhanh phóng phản ứng, gã đâm con dao về phía vai Lâm Hàn!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng trước khi con dao đến gần, cổ tay gã đã bị tay trái của Lâm Hàn nắm lấy.
Anh bóp mạnh!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên, xương cổ tay gã đã gãy!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Aaaaaa!”
Vệ sĩ kia hét lên thảm thiết, con dao găm trong tay rơi xuống đất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tên vệ sĩ thứ ba nhìn thấy cảnh này cũng giơ dao ra.
Nhưng mục tiêu của anh ta là cổ họng Lâm Hàn!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vệ sĩ thứ ba biết thân thủ người trẻ tuổi này không đơn giản, nhất định phải khống chế ngay, nếu không mình cũng không phải đối thủ của anh!
Cách trực tiếp nhất là giết luôn!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao phía sau anh ta còn có Triệu Cương bảo kê.
Giết người cũng không sao!bg-ssp-{height:px}
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tìm chết!”
Khi nhìn thấy hành động của tên vệ sĩ thứ ba này, ánh mắt Lâm Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh nắm lấy tay anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Con dao găm còn chưa rơi xuống đất đã bị Lâm Hàn chộp lấy.
Keng!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong tích tắc, hai con dao găm va vào nhau.
Đồng thời, đầu gối Lâm Hàn cũng giơ lên!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bịch!
Tốc độ nhanh chóng như một viên đạn đại bác lao thẳng vào người tên vệ sĩ thứ ba.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tên vệ sĩ ngã xuống đất, nhưng tay vẫn nắm chặt con dao muốn đứng dậy.
Vút!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn giống như ma quỷ, anh xuất hiện trước mặt anh ta, khuỵu gối xuống, cắm con dao xuống đất!
Phập!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Con dao sắc bén đâm xuyên qua lòng bàn tay vệ sĩ kia!
Máu tươi lập tức chảy ra, mắt tên đó trừng lớn, đau đớn kêu lên:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ahhhh!”
Con dao găm trên tay anh ta cũng rơi sang một bên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa nãy chính anh ta là người đã dùng dao đâm vào bụng dưới người của Tôn Hàn Các.
Mà lúc này, tên vệ sĩ thứ tư cũng lao lên từ phía sau Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai tai Lâm Hàn vểnh lên, giống như có mắt sau lưng, tay phải anh nhặt con dao găm dưới đất rồi ném về phía sau!
Phập!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Con dao đâm thẳng vào chân trái người vệ sĩ.
Máu bắn ra, chân trái hắn mềm nhũn, ngã xuống đất, mất khả năng chiến đấu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ đầu đến cuối nói ra thì dài, nhưng từ lúc Lâm Hàn ra tay cho đến khi kết thúc chỉ mất vài chục giây.
“Sao có thể?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Cương sững sờ, không ngờ thân thủ cậu thanh niên này lại đáng sợ đến mức vệ sĩ ông ta thuê với mức lương cao đã bị xử lý sạch chỉ với vài chiêu.
“Thật lợi hại… sao thân thủ anh ta lại lợi hại đến thế?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Mộng ngạc nhiên che miệng.
Trần Tiếu ở bên cạnh cũng tái mặt vì sợ hãi, trong lòng chấn động. Bây giờ cuối cùng gã cũng hiểu vì sao Lâm Hàn lại nói câu vừa nãy, chỗ dựa duy nhất của anh là chính bản thân anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Với thân thủ này còn cần dẫn theo vệ sĩ nữa sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà lúc này, Lâm Hàn đã đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Tiếu.
“Mày muốn làm gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, Trần Tiếu cảm giác như bị thứ gì đáng sợ nhìn chằm chằm, mồ hôi túa đầy sau lưng.
“Vừa nãy anh nói muốn đánh gãy chân tôi?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên khoé môi Lâm Hàn, ngay sau đó bóng người anh xuất hiện trước mặt Trần Tiếu, anh nhấc chân phải đá về phía trước!
Rắc!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rắc!
Hai âm thanh giòn tan vang lên!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chân Trần Tiếu mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.
Trán gã ta lấm tấm những giọt mồ hôi như hạt đậu nành, sắc mặt gã trắng bệch, hét to:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Aaa! Chân của tôi! Chân của tôi!”
Hai chân Trần Tiếu… đã gãy!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giải quyết Trần Tiếu xong, Lâm Hàn lại đưa mắt nhìn sang Triệu Cương.
“Sao, chẳng lẽ ngay cả tôi mà cậu cũng đánh?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Cương cũng run lên, nhưng ông ta được coi là người từng trải, định lực khá tốt, cố gắng giả vờ bình tĩnh hỏi.
“Đưa năm ngàn tệ cho dì Trương, nếu không đương nhiên dù là ông tôi cũng đánh”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Năm ngàn tệ, không nhiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở dĩ Lâm Hàn bảo Triệu Cương đưa tiền cho Trương Quế Như là vì anh chỉ muốn trả công bằng cho bà ấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Năm mẫu đất, năm ngàn tệ thì năm ngàn tệ!
“Được… tôi đưa”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Cương gật đầu, lấy trong ví ra một xấp tiền, sau đó liếc nhìn xe của Lâm Hàn.
“GMC? Chiếc xe có giá hơn triệu tệ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mí mắt Triệu Cương khẽ giật, ánh mắt ông ta lại rơi vào biển số xe, thoạt nhìn không phải biển số xe tỉnh Cán.
“Cậu nhóc này là người ngoại tỉnh?”