Chàng Rể Vô Song

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Chương . Tôi đánh cô thì sao? “Hàng chục tỷ!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quản lý sảnh sững sờ, không nghĩ tới cậu thanh niên ăn mặc bình thường như thế mà có khoản tiết kiệm hàng chục tỷ trong ngân hàng của họ.

“Hừ, may mà khách hàng khoan dung độ lượng không tính toán chuyện này”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giám đốc lại nói: “Nếu cậu ấy thật sự tức giận, chuyện này truyền đến tổng bộ thì cả tôi và cô đều phải cuốn gói đấy!”

Mỗi năm, ngân hàng đều có yêu cầu thành tích tiền gửi tiết kiệm. Những khách hàng lớn như Lâm Hàn cũng không khác gì bố đẻ của họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu Lâm Hàn vì chuyện này mà rút hết tiền tiết kiệm thì hậu quả thế nào, họ không dám nghĩ tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chiều muộn, ánh nắng nhuộm hồng cả bầu trời.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hàn và Dương Lệ nắm tay nhau đi dạo trong chung cư. Đây là thói quen của họ từ lâu rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chồng à, hôm nay lãnh đạo công ty nói, hai ba tháng nữa, đợi đủ thời gian rồi thì thăng chức cho em”.

Dương Lệ vui vẻ nói: “Em cũng không biết tại sao, cấp trên trong công ty lại đánh giá cao em như vậy. Ban giám đốc đề xuất thăng chức cho em thành giám đốc tài chính”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Như vậy không tốt sao? Em đã bước lên hoà nhịp vào lớp người đẳng cấp trong xã hội”, Lâm Hàn cười nói.

“Ha ha, nhưng em cũng rất hoang mang. Ở công ty, về chuyên môn em cũng có cố gắng nhưng chỉ ở mức bình thường, cũng không thể đạt đến mức có thể thăng chức”, Dương Lệ nghi ngờ không thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Thôi kệ, không nghĩ nữa. Dù sao cũng không phải chuyện xấu, lại được tăng lương. Sau này chúng ta cố gắng đổi nhà khác!”

“Em cảm thấy sống ở đó thế nào?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn chỉ khu phía Tây chung cư Hạnh Phúc.

Đó là một ngọn núi, ở sườn đồi có mấy biệt thự.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Biệt thự núi Vân Mộng sao?”, Dương Lệ sững sờ, sau đó nói: “Chồng à, đừng ồn ào nữa. Biệt thự ở bên đó hơn chục triệu tệ đấy! Chúng ta không mua được đâu!”

Núi Vân Mộng, mây mù bay lưng chừng núi, không khí tươi mát.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đó cũng chính là chỗ của những căn biệt thự cao cấp đắt đỏ của thành phố Đông Hải. Người có thể sống ở đó đều là những nhân vật lớn thực sự có tiền.

“Đợi khi em thăng chức, rồi làm việc hai ba năm nữa thì có thể gom đủ tiền đặp cọc, mua một căn hộ tám chín mươi mét vuông”, vẻ mặt Dương Lệ đầy mong chờ nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chồng à, anh nói xem, đi dạo ở núi Vân Mộng thì có cảm giác gì?”, Dương Lệ bỗng nhiên lại nhìn núi Vân Mộng.

“Có lẽ cảm giác không tệ nhỉ”, Lâm Hàn cười.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Gâu gâu gâu!

Bỗng nhiên, có tiếng chó sủa vang lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn vừa nhìn đã thấy một con chó Berger cao đến nửa người đứng bên cạnh Dương Lệ, gầm gừ nhìn cô, nhe nanh vuốt, ánh mắt hung dữ như sẵn sàng vồ tới bất cứ lúc nào.

“Chồng ơi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Lệ bị doạ sợ, sắc mặt tái mét.

“Gừ… gâu!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Con chó Berger đó cong lưng, hai chân lấy đà xông về phía Dương Lệ!

“Chồng ơi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Lệ bị doạ trốn sau Lâm Hàn, cả người run rẩy.

Ánh mắt Lâm Hàn lạnh lùng, trong đôi mắt còn loé lên một tia lạnh lẽo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh nhấc chân phải đá về phía trước.

Bụp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Con chó Berger bị Lâm Hàn đạp ra xa ngoài ba mét.

“Ẳng ẳng…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Con Berger kêu lên thảm thiết.

Vẫn chưa hết, anh tiến lên trước hung hăng đánh một quyền vào đầu con Berger.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bụp!

Lâm Hàn dùng mười phần sức lực để ra quyền, không nương tay chút nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Răng rắc!

Một tiếng xương đầu bị gãy rõ ràng vang lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Con chó Berger nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, miệng nôn ra máu, phát ra tiếng “Oẳng oẳng”, hơi thở yếu ớt, chắc là sắp chết.

“Lạc Lạc! Lạc Lạc của tôi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một giọng nói thảm thiết vang lên.bg-ssp-{height:px}

Một người phụ nữ ăn mặc quý phái, trang điểm xinh đẹp xông đến, ôm lấy con Berger đang nằm trên đất kêu khóc. Cô ta tức giận nhìn Lâm Hàn:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh làm gì vậy? Sao anh lại đánh Lạc Lạc của tôi?”

“Dắt chó mà không cầm xích, tôi không ra tay thì vợ tôi đã bị thương rồi”, Lâm Hàn liếc nhìn người phụ nữ đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu hôm nay Lâm Hàn không đi cùng Dương Lệ thì chắc chắn Dương Lệ sẽ gặp nguy hiểm rồi.

Dương Lệ là cái vảy ngược của Lâm Hàn, động vào thì phải chết!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bị thương? Chó của tôi cắn người bị thương à? Mắt anh mù sao, chó của tôi cắn ai?”, người phụ nữ la hét lên.

“Lẽ nào đợi chó của cô cắn người thì tôi mới ra tay à?”, Lâm Hàn hỏi lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cắn người thì làm sao?”

Người phụ nữ lớn tiếng nói: “Nếu mà cắn người thì tôi có tiền, đền anh là được! Bà đây là người có tiền! Loại người như các người có cái gì mà so với Lạc Lạc của tôi? Anh dựa vào cái gì mà đánh Lạc Lạc của tôi?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn lười mở miệng, chẳng có gì để nói với loại phụ nữ không có đầu óc này.

Lẽ nào mạng chó lại quan trọng hơn mạng người sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Có chuyện gì vậy?”, lại một giọng nói vang lên.

Một người đàn ông đi tới, cao lớn khoảng m, chân đi dép lê, dáng người mập mạp, mặt to tròn, trong tay đang cầm dây xích chó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chồng ơi, anh ta… anh ta đánh Lạc Lạc!”, người phụ nữ chỉ Lâm Hàn.

“Ư ử ử…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Con Berger trong lòng cô ta đang rên lên vài tiếng, không động đậy, hoàn toàn tắt thở.

“Lạc Lạc?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ánh mắt người phụ nữ sững sờ, thử xem hơi thở con Berger, sau đó ngã ra đất, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm:

“Chồng ơi, Lạc Lạc chết rồi…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nhóc con, tại sao đánh chó của tôi?”

Ánh mắt người đàn ông ác độc, nhìn Lâm Hàn: “Con chó này hơn hai mươi ngàn. Tôi nuôi ba năm rồi, tình cảm như người thân”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Dắt chó không giữ dây xích. Con chó này suýt nữa cắn vợ tôi. Thế sao, tôi còn không thể đánh à?”, Lâm Hàn trợn mắt nói.

“Anh không được đánh! Lạc Lạc là con trai tôi, anh dựa vào cái gì mà đánh con trai tôi?”, người phụ nữ vẫn tiếp tục kêu gào:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Điều quan trọng là anh đã đánh chết nó rồi, tôi muốn anh phải lấy một mạng đổi một mạng!”

“Nhóc con, cậu giải quyết chuyện này thế nào!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Lâm Hàn: “Con chó này của tôi, ăn thức ăn nhập khẩu còn đắt hơn đồ cả nhà anh ăn! Anh đánh chết nó, những thứ khác chưa tính, bỏ hai trăm ngàn ra đây!”

“Không có hai trăm ngàn, chuyện này không xong đâu. Nói cho anh biết, tôi là người ở đây. Tôi không muốn dùng muốn quan hệ để xử anh!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hai trăm ngàn? Anh nằm mơ à?”, Lâm Hàn nhìn người đàn ông như kẻ mất trí.

“Sao, nhóc con muốn chơi xấu à?”, người đàn ông cau mày: “Anh đánh chết chó của tôi lại muốn sống chết mặc bay à?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi nói lại lần cuối, chính là chó của anh cắn người trước mà tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi”, Lâm Hàn hơi mất kiên nhẫn nói.

Nếu không phải là từ nhỏ anh đã được dạy dỗ tốt, không dễ ra tay với người khác thì đã không cần nói nhiều lời thừa thãi như thế.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu anh có thể ra tay thì tuyệt đối không có đối thủ.

“Cắn người trước? Lạc Lạc nhà tôi chưa từng cắn người. Ba năm nay dắt chó chưa từng dùng xích cũng không cắn người! Tại sao đến chỗ anh thì lại cắn vợ của anh?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người phụ nữ la hét om sòm, ánh mắt nhìn sang Dương Lệ, thấy đối phương dáng vẻ xinh đẹp, rất có phong cách thì trong mắt không nén nổi một tia đố kị.

“Chắc chắn là do vợ của anh, ăn mặc quá lẳng lơ, trang điểm diêm dúa, vừa nhìn đã biết không phải người phụ nữ tốt! Thấy Lạc Lạc nhà tôi đáng yêu, muốn đùa nó mới bị cắn!”, người phụ nữ nói tiếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bốp!

Cô ta vẫn chưa nói xong thì một cái tát giòn giã vang lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Má trái của người phụ nữ bỗng sưng tấy, nóng bừng và đau đớn.

“Ai ôi, đáng chết! Anh… anh dám đánh tôi?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người phụ nữ ôm mặt, khó tin nhìn Lâm Hàn.

Cái tát vừa rồi là do chính Lâm Hàn ra tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sỉ nhục vợ của Lâm Hàn thì đương nhiên sẽ bị dạy cho một bài.

“Anh đánh chết chó của tôi thì thôi đi. Bây giờ còn đánh người?”, người phụ nữ tức giận đến phát run.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi đánh cô, thì sao?”

Lâm Hàn chế giễu nhìn người phụ nữ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bạn đang đọc truyện trên Truyện

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio