Chàng Rể Vô Song

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Chương : Kế sách "Giám đốc Tôn, mong anh giơ cao đánh khẽ!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trên mặt Bành Thành nhất thời hiện ra vẻ van xin: "Hơn nữa tôi là một nhà cố vấn đầu tư, tôi không đủ năng lực và kinh nghiệm trong các dự án ở Châu Phi, nếu anh sắp xếp cho tôi đến đó, tôi không thể gánh vác được!"

"Không thể gánh vác được vậy thì từ chức đi, trước mắt cậu chỉ có hai lựa chọn này, tôi không thích nói lại lần thứ hai", mặt Tôn Minh không chút thay đổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Câu nói này dường như đã rút hết sức lực trên người Bành Thành, vẻ mặt anh ta vô cùng tuyệt vọng.

Anh ta vui vẻ hưng phấn đến làm việc, còn chưa đến văn phòng liền bị giám đốc cử đi Châu Phi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Từ chức?

Không thể nào, có công việc nào mà oai hơn ở quỹ đầu tư Nhân Phàm chứ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng đến nơi như Châu Phi... Sự chênh lệch này, rất khó chấp nhận.

Bành Thành lại nhìn về phía Lâm Hàn, vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu, còn có chút căm ghét.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong lòng anh ta rất buồn bực, rốt cuộc Lâm Hàn có thân phận gì, ngay cả giám đốc Tôn cao sang cũng phải đối xử với Lâm Hàn bằng thái độ này.

Anh ta thù hận Lâm Hàn, nếu không phải là Lâm Hàn, anh ta cũng sẽ không bị điều động đến Châu Phi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Sao, nghĩ xong chưa?", Tôn Minh hỏi.

"Tôi... tôi đến Châu Phi làm việc!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bành Thành nghiến răng, cuối cùng vẫn nói ra.

"Ừ, vậy cậu về thu dọn đi, công ty sẽ đặt vé máy bay chiều nay cho cậu", Tôn Minh nhàn nhạt nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Được".

Bành Thành yếu ớt gật đầu, rời khỏi tòa nhà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trước khi rời đi, anh ta còn quay đầu lại nhìn Lâm Hàn một lần nữa, hừ, đợi tôi trở về từ Châu Phi, với kinh nghiệm làm việc này, địa vị của tôi trong công ty chắc chắn sẽ lên cao, tiền lương cũng theo đó không ngừng tăng lên!

Đến lúc đó, tôi đã có chỗ đứng nhất định ở quỹ đầu tư Nhân Phàm, tôi xem anh lấy cái gì giành Tiểu Lệ với tôi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi đuổi Bành Thành đi, Lâm Hàn liền rời khỏi Fortune Plaza.

Anh tin rằng, trong vòng năm tới, Bành Thành sẽ không thể về nước, đương nhiên cũng sẽ không làm phiền đến Dương Lệ nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

...

Thành phố Đông Hải, nhà Triệu Tứ Hải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Chồng ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Dương Duyệt ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lo lắng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Em gái em đã hoàn toàn tiếp quản vị trí tổng phụ trách công trình cải tạo khu Bành Hộ, hơn nữa chúng ta còn chưa được chia lợi nhuận, trong vòng một hai năm nữa, chắc chắn em gái em sẽ vượt mặt chúng ta".

"Dương Lệ có thể gửi tiền tiết kiệm sau lưng em, đương nhiên rất keo kiệt, bụng dạ hẹp hòi, nếu đợi nó phát đạt, chắc chắn sẽ không coi chúng ta ra cái gì nữa. Trước đây chúng ta thường xuyên chế nhạo nó, em gái em thể nào cũng sẽ trả thù chúng ta".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Haizz, anh cũng lo lắng về chuyện này, từ nay về sau chúng ta có khả năng không ngóc đầu lên được rồi", Triệu Tứ Hải than nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên hận ý.

Nói như thế nào cũng là người một nhà, Dương Lệ thân là tổng phụ trách hạng mục cải tạo khu Bành Hộ, lẽ nào không nên giúp đỡ người anh rể cả này một chút hay sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ai biết rằng đối phương từ chối rất dứt khoát.

"Cái này thì cũng thôi đi, còn có Bành Thành", Dương Duyệt lại nói: "Bành Thành và Lâm Hàn, một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Học thức, công việc, gia sản, trên tất cả các phương diện, Lâm Hàn đều thua Bành Thành, em nghĩ rằng chỉ cần là một người phụ nữ có đầu óc bình thường đều sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất giữa hai người".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

bg-ssp-{height:px}

"Ngày hôm đó ở khách sạn Đông Thắng, em gái em từ chối là chuyện bình thường, dù sao cũng ngại. Nhưng em dự tính, chỉ cần ngày nào Bành Thành cũng đưa đón nó đi làm thì không qua bao lâu nữa, nó sẽ ly hôn với Lâm Hàn, sau đó gả cho Bành Thành".

“Đến khi đó, chúng ta lại được trên cơ nó, nhưng thật sự không có cái ngày ấy đâu!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong mắt Dương Duyệt hiện lên vẻ tuyệt vọng, cô ta nghiến răng nói: "Không được, bất luận thế nào, tuyệt đối không thể để cho em gái em vượt mặt chúng ta! Chúng ta nhất định phải nghĩ cách!"

Triệu Tứ Hải gật đầu: "Ừm, điều đầu tiên có thể khẳng định là Lâm Hàn là một kẻ vô dụng, nếu bị đá ra khỏi nhà họ Dương, Dương Lệ chắc chắn sẽ chọn Bành Thành, chúng ta không có cách nào để thay đổi, điều chúng ta có thể làm, chính là giở chút chiêu trò ở hạng mục khu Bành Hộ, ít nhất là để ngăn chặn việc Dương Lệ hoàn thành dự án một cách suôn sẻ".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Chồng ơi, anh có cách rồi sao?", Dương Duyệt lập tức hỏi.

Triệu Tứ Hải trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói: "Anh có một kế sách, nhưng một khi dùng tới, anh dám chắc rằng, Dương Lệ sẽ thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Đến lúc đó, đừng nói đến công trình khu Bành Hộ thất bại trong tay cô ta, mà Bành Thành đó cũng sẽ không tiếp tục theo đuổi cô ta nữa, kết quả cuối cùng là Dương Lệ vẫn ở bên cạnh Lâm Hàn vô dụng đó, bị anh chèn ép”.

“Cách gì vậy? Anh mau nói xem!”, hai mắt Dương Duyệt chợt sáng lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Tứ Hải ghé vào tai Dương Duyệt, nói ra kế sách của anh ta.

Sau khi nghe xong, Dương Duyệt vỗ tay phấn khích: “Tuyệt vời, đây là một kế hay, vậy chồng ơi, bây giờ anh đến tìm Lưu Hạo nhé!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vợ này, kế này của chúng ta, có phải hơi quá tàn nhẫn với em gái em hay không?”, Triệu Tứ Hải do dự một lát.

“Tàn nhẫn? Tàn nhẫn ở đâu chứ?”, Dương Duyệt sửng sốt, lạnh lùng nói: “Chồng, chẳng lẽ anh muốn thấy nhà em gái em mãi mãi trèo lên đầu lên cổ nhà chúng ta à? Vậy thì đến lúc đó, con rể tốt trong mắt bố chúng ta không phải là anh, mà là Bành Thành đó!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Tứ Hải lại trầm mặc, nghĩ đến thái độ hài lòng của Dương Cảnh Đào đối với Bành Thành, trong lòng đột nhiên trở nên ghen ghét, đố kỵ.

“Ok, cứ quyết như vậy nhé!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Triệu Tứ Hải cắn răng: “Anh đến tìm Lưu Hạo ngay đây!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Công ty TNHH bất động sản Huy Hoàng, thành phố Đông Hải.

Trước cửa sổ sát đất công ty, có một người đàn ông đầu trọc ngồi trên ghế sô pha, trên tay đang ôm một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, một tay vuốt ve chiếc đùi trắng như tuyết của người phụ nữ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu còn phải nói nữa, hàng nước ngoài cảm giác không giống nhau”.

Người đàn ông nhếch mép cười với cấp dưới của mình: “Nhớ đến năm đó tôi làm khuân vác ở bến tàu, thường xuyên thấy phụ nữ nước ngoài ra vào Hoa Hạ, người nào người nấy tóc vàng mắt xanh, ngực to chân dài, làm tôi thèm muốn chết đi được!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bây giờ có tiền rồi, cuối cùng tôi cũng có thể thưởng thức mùi vị của đám phụ nữ nước ngoài rồi”.

Nói xong, sức lực trên tay của người đàn ông mạnh hơn mấy phần, khiến người phụ nữ trong tay ông ta không ngừng thở gấp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người đàn ông này chính là Lưu Hạo!

Ông ta là con cá sấu lớn thực sự của ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải, bất động sản Huy Hoàng do ông ta sáng lập, chiếm gần % thị phần bất động sản ở thành phố Đông Hải, ông ta như là một ông trùm trong ngành này vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh Hạo, đây là thứ anh đáng được hưởng, anh có thể ngồi được ở vị trí hiện tại là do anh đổi lấy mạng sống của mình mới có được, đã đến lúc anh hưởng phúc rồi”, cấp dưới Lưu Hạo nịnh nọt nói.

“Ừm”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lưu Hạo gật đầu: “Tuy nhiên cướp giang sơn thì dễ còn giữ được giang sơn mới khó. Ngành này của chúng ta, bắt buộc phải tranh giành, cướp đoạt đấu đá lẫn nhau, phải có tinh thần như loài sói. Cậu không cướp, không tranh, vậy thì lợi ích của cậu sẽ bị người khác phân chia”.

“Ví dụ, lần này việc cải tạo khu Bành Hộ của quỹ đầu tư Nhân Phàm, ngay đến cả công ty xếp trong công ty đầu tư hàng đầu thế giới cũng phải nể mặt, cúi đầu trước chúng ta, một phần ba lợi nhuận bị tôi lấy đi, tại sao? Còn không phải là bởi vì chúng ta dám cướp, dám tranh sao!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh Hạo nói rất đúng!”, cấp dưới Lưu Hạo nói.

“Một phần ba món hời này chỉ có hơn mà không có kém!”, Lưu Hạo tiếp tục nói: “Nếu ít hơn, tôi dám bảo đảm, công trình cải tạo khu Bành Hộ sẽ không có cách nào hoàn thành suôn sẻ!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong mắt ông ta đột nhiên lộ ra vẻ tham lam: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy, một phần ba lợi nhuận thực sự vẫn quá ít. Công trình này là dự án lớn hàng chục tỷ tệ, nếu thu về được % thì tôi mới hài lòng”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bạn đang đọc truyện trên Truyện

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio