Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ hơi đau đầu.
Dù sao người Bắc Đông đến thành phố Đông Hải vốn lấy cớ là hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm. Đến lúc đó, cho dù quỹ đầu tư Nhân Phàm không làm gì, không phối hợp gì với thế lực của vùng Bắc Đông, cũng sẽ bị nghi ngờ là bọn họ cấu kết. Điều này sẽ gây ra tổn hại rất lớn cho lợi nhuận của công ty cũng như danh dự của công ty.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt khác, Triệu Tứ Hải lại là anh rể của mình. Dù bản thân Dương Lệ rất ghét anh ta, nhưng dù gì anh ta cũng là anh rể, dù gì cũng là chồng của chị ruột mình Dương Duyệt. Dương Lệ cũng không nỡ tống anh ta vào tù.
TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghĩ đến đây, Dương Lệ cũng bất đắc dĩ nói: “Trước tiên khoan hãy báo cảnh sát, phía sếp Lý đang điều tra thế lực vùng Bắc Đông rồi, đợi điều tra ra chứng cứ rồi nói tiếp. Dựa vào video này cũng chỉ có thể chứng minh người mà thế lực vùng Bắc Đông và Triệu Tứ Hải nhắc đến muốn cấu kết làm ăn vùng xám, nhưng bọn họ chưa thật sự làm, cũng không được tính là chứng cứ”.
Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy khẽ gật đầu, tán thành: “Tổng giám đốc Dương nói đúng, quả thực phải có chứng cứ. Bây giờ báo cảnh sát không chừng sẽ bứt dây động rừng, đến lúc đó lại không tìm được chứng cứ nữa. Vậy tôi sẽ cất giữ những đoạn quay này, khi nào cô dùng nó thì cứ đến tìm tôi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được, nhất định phải giữ kỹ, chú ý sao lưu lại”, Dương Lệ dặn dò một câu, sau đó rời khỏi phòng bảo vệ của quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Trong lúc đi trên hành lang của tòa nhà quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Lệ vội vàng gọi cho Lý Hân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Alo, Tổng giám đốc Dương, có chuyện gì sao? Tôi vừa đến căn cứ của thế lực vùng Bắc Đông, đang định vào trong điều tra một lát”, Lý Hân nói.
Sau khi rời khỏi cuộc họp vừa rồi, Lý Hân lập tức đi đến nơi có người của vùng Bắc Đông để mau chóng điều tra cho rõ ràng, sau đó lấy công chuộc tội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ đương nhiên cũng hiểu cách nghĩ của Lý Hân, lúc này vội nói: “Lý Hân, tôi hiểu tâm trạng của cô. Cô gấp gáp muốn điều tra rõ để lập công chuộc tội, nhưng tôi nhắc cô vài thứ, cô nhất định phải chú ý, vừa rồi…”
Ngay sau đó, Dương Lệ kể lại cuộc đối thoại giữa Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải mà mình vừa xem được ở phòng bảo vệ cho Lý Hân biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Hân nghe xong, lập tức kinh ngạc, nói: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Triệu Tứ Hải cũng to gan thật, dám chủ động tìm Tạ Kiến Bình làm những việc đó”.
Lúc này, Dương Lệ lại nói: “Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, nhưng phía cô điều tra thì phải cẩn thận nhiều. Tạ Kiến Bình kia rõ ràng không phải người bình thường, rất có khả năng chuyện gì cũng có thể làm được”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi dặn dò Lý Hân một hồi, bảo Lý Hân nhất định phải cẩn thận, Dương Lệ mới kết thúc cuộc gọi với Lý Hân.
Mặc dù Dương Lệ nói không chắc cụ thể thực tế đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Dương Lệ cũng đã có vài dự đoán.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ hiểu rõ con người Triệu Tứ Hải, trông dáng vẻ của anh ta bây giờ thì hẳn là đã cấu kết với Tạ Kiến Bình thành công, đã giới thiệu ông trùm mà anh ta quen cho Tạ Kiến Bình. Bây giờ chắc là đang chuẩn bị làm ăn vùng xám, thậm chí là đã bắt đầu rồi.
Dương Lệ khẽ lắc đầu, lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Dương Duyệt nói về chuyện này.
bg-ssp-{height:px}
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đang chuẩn bị gọi thì Dương Lệ lại do dự. Nếu gọi điện thoại cho Dương Duyệt, nói chuyện mà Triệu Tứ Hải đang làm cho chị ta nghe, Dương Lệ không cần nghĩ cũng biết Dương Duyệt nhất định sẽ cầu xin cô giúp đỡ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Với tình huống đó, Dương Lệ thật sự nghi ngờ, không biết mình có thể kìm lại không giúp đỡ họ hay không.
Nghĩ ngợi một lúc, Dương Lệ vẫn chọn từ bỏ, không gọi cho Dương Duyệt. Chuyện này phải tự mình đi xử lý thì hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ không thể vì Triệu Tứ Hải là anh rể mình mà chọn bao che lúc này, tất nhiên phải điều tra đến cùng, những thứ gây bất lợi cho công ty phải loại bỏ toàn bộ.
Về phần Triệu Tứ Hải, Dương Lệ cùng lắm là không báo cảnh sát cho anh ta vào tù, chỉ đuổi việc anh ta mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Việc này phải dựa trên điều kiện tiên quyết là phía Tạ Kiến Bình và ông trùm mà Triệu Tứ Hải giới thiệu chưa thật sự hợp tác làm ăn vùng xám, chỉ có như vậy thì Dương Lệ mới có thể chừa cho Triệu Tứ Hải một lối thoát.
Nếu Tạ Kiến Bình và ông trùm mà Triệu Tứ Hải giới thiệu đã bắt đầu làm ăn vùng xám thì Dương Lệ sẽ không giúp gì được nữa, chỉ có thể làm theo lẽ công bằng, mặc kệ thân phận của Triệu Tứ Hải, mọi thứ đều giải quyết theo việc công.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ vô cùng chắc chắn, với tình huống đó, Triệu Tứ Hải sẽ phải vào tù, hơn nữa sẽ phải ngồi tù rất lâu, vì quy mô khá lớn.
Dương Lệ đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại đột nhiên vang lên, số máy không có trong nhật ký cuộc gọi, nhưng Dương Lệ đã từng ghi chép lại, chính là số của Tạ Kiến Bình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ khẽ nhíu mày, lẽ nào Triệu Tứ Hải đã nói mọi chuyện ở bên này cho Tạ Kiến Bình nghe nhanh vậy sao? Triệu Tứ Hải có cần la liếm Tạ Kiến Bình đến vậy không? Vì cái gì, vì tiền và địa vị sao? Dương Lệ có chút không hiểu, nhưng vẫn chọn nhận cuộc gọi.
Điện thoại vừa kết nối đã nghe một giọng nói ồm ồm, không thân thiện cất lên: “Là Tổng giám đốc Dương của quỹ đầu tư Nhân Phàm phải không? Tôi là người phụ trách ở Bắc Đông, Tạ Kiến Bình!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ nhận được điện thoại của Tạ Kiến Bình thì hơi bất ngờ, cô còn đang định tìm Tạ Kiến Bình, không ngờ Tạ Kiến Bình lại tự mình chủ động tìm tới cô.
“Đúng, tôi là Dương Lệ, ông có chuyện gì cứ nói thẳng”, Dương Lệ thản nhiên nói, không mấy thân thiện. Dương Lệ vốn cũng rất vui vẻ làm tốt lần hợp tác này, dù sao đây cũng là chuyện tốt đối với sự phát triển ở Bắc Đông và cả Hoa Đông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Dương Lệ không ngờ, cô hết lần này đến lần khác nhấn mạnh là không làm ăn vùng xám, thế mà người ở Bắc Đông vẫn khăng khăng muốn làm.
Bây giờ Tạ Kiến Bình còn cấu kết với Triệu Tứ Hải, giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, chuẩn bị làm ăn vùng xám, đồng nghĩa kéo cả quỹ đầu tư Nhân Phàm vào cuộc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn không thể nào hợp tác nữa.
Nhận ra ngữ khí không thân thiện của Dương Lệ, nhưng Tạ Kiến Bình lại không để tâm, hoặc là hoàn toàn không coi trọng thái độ của Dương Lệ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nói thẳng vậy, tôi biết phía các cô đang điều tra chúng tôi. Tôi nói cho cô biết, chúng tôi đúng là đang làm ăn vùng xám, hơn nữa nhất định phải làm. Nếu cô biết điều thì bây giờ hãy dừng điều tra, đôi bên cùng nhau đè chuyện này xuống, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, tôi cũng sẽ cho cá nhân cô một vài lợi ích, không được bao nhiêu nhưng mấy triệu tệ không thành vấn đề, cũng bằng tiền lương một năm của cô nhỉ? Thế nào?”, Tạ Kiến Bình nói với vẻ lão luyện, dường như đã rất quen thuộc với chuyện này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”