Chàng Sói Hấp Dẫn

chương 101: thành hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nương nương, chúng ta phải đi gặp Hoàng thượng sao? Ngài cũng biết, không được Hoàng thượng gọi đến, nếu tự mình đến Duẫn Thiên cung, nhỡ may bị trách mắng…” Thu nhi nắm chặt váy Xa Nguyệt, nhỏ giọng khuyên bảo.

Xa Nguyệt đưa mắt nhìn bộ dáng run rẩy của nàng ta, không kiên nhẫn nhíu mày: “Ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ ngươi sợ Hoàng thượng ăn thịt ta sao?” Dù có như thế nàng vẫn không sợ.

“Nhưng mà nương nương, kết quả của Vân phi nương nương người cũng thấy đấy, nô tỳ sợ người…” Thu nhi nắm chặt lấy váy mình.

Xa Nguyệt mở to mắt, nắm chặt túi hương trong tay.

“Trong túi hương này có Thôi tình, chỉ cần đặt trên người của ngươi, nhất định Hoàng thượng sẽ giữ ngươi ở lại Duẫn Thiên cung, còn có cái này là bí truyền của Tiên Nô chúng ta, nghe nói Vân phi uống nước này mới mang long thai. Muội muội ta không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần tỷ tỷ mẹ quý nhờ con, ngồi lên ngai vị Hoàng hậu, sẽ thả Hoàng huynh ta về nước, Ngọc Triệt vô cùng cảm kích” Trong đầu nhớ lại lời nói của Ngọc Triệt, Hoàng Phủ Xa Nguyệt thở dài một hơi nhẹ nhóm, ép mình phải trấn tĩnh lại, hơi cắn môi chờ đợi.

“Nguyệt phi nương nương, Hoàng thượng mời ngài đi vào” Trương Anh tiến lên với vẻ nịnh nọt.

“Cảm ơn Trương công công” Xa Nguyệt vừa nghe, không khỏi vui mừng, nhét túi hương vào trước ngực, bảo Thu nhi giao ngân lượng.

Trương Anh nhét bạc vào trong ngực, cười cười dẫn nàng vào Duẫn Thiên cung.

Nằm ở trên giường tơ vàng, mái tóc vàng như tơ lụa uốn lượn, rơi trên áo long bào, đôi mắt xanh đen như mùa xuân, mát mẻ, mị hoặc.

Hắn nhìn cô gái đang đến gần, mùi nhang hương bay vào lỗ mũi, hắn say mê nhíu mắt, dùng sức hít một hơi. Mùi hương thoang thoảng thấm vào lỗ mũi hắn.

Hắn ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dời đi, cười một nụ cười chói mắt.

Hoàng Phủ Xa Nguyệt nhìn nam tử nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, trong nháy mắt chỉ cảm thấy sự ảm đạm nhanh chóng biến mất, chỉ có sự chói mắt của nam tử trước mặt, dung hoa tuyệt thế, câu hồn đoạt phách.

Nam tử liếc mắt nhìn nàng, từ từ ngoắc tay ánh mắt vô cùng quyến rũ.

Cô gái nghe được tiếng tim đập bùm bùm, nàng rũ mắt, ẩn ẩn đưa tình nhìn nam tử, từ từ, tấm áo choàng trên người rơi xuống, lộ ra bộ quần áo màu trắng, từng đường kim tuyến thêu hình Thanh Đằng.

Mạc Tang cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt say mê của nam tử, trong lòng có chút lo lắng.

“Các ngươi lui xuống đi” Nam tử mở miệng, âm thanh khàn khàn đầy hấp dẫn.

“Vâng” Mạc Tang cùng Thu nhi vội vàng cáo lui.

Cánh cửa đóng lại, gió thổi thổi vào ngọn nến, không khí bên trong tẩm điện yên tĩnh dọa người.

Kim Minh nhìn cô gái trước mặt mình, chỉ cảm thấy lo lắng trong lòng, một cỗ hơi nóng từ trong người toát ra tứ chi, hắn nhíu mày, trầm tư, tinh thần hỗn loạn.

Hai tay giống như không nghe sự khống chế, hắn nắm chặt tay cô gái, sau đó kéo nàng vào ngực, bàn tay đặt lên da thịt bóng loáng mát mẻ của nàng.

Chân mày hắn nhíu sâu hơn, biết rõ phải buông tay ra nhưng sự mát mẻ làm cho hắn muốn ngừng mà không được, hắn xé rách áo cô gái, ánh mắt trở nên tối tăm, càng thêm tĩnh mịch.

“Hoàng thượng” Xa Nguyệt thì thầm, dù cho Kim Minh khác lạ, nhưng nàng vẫn không thể khống chế tâm trạng của mình.

Túi hương trong ngực rơi ra, nhất thời mùi hương bay ra khắp phòng.

Nam tử mở to mắt, hắn lạnh lùng đẩy Xa Nguyệt ra, tiến lên nhặt lấy túi hương, “Đây là cái gì?” Hắn khàn khàn mở miệng.

Xa Nguyệt bất thình lình bị đẩy ra nhất thời không kịp ứng phó, quần áo xốc xếch nằm rạp trên mặt đất, nghe được lời nói của nam tử, lại nhìn thấy túi hương trên tay nam tử, sắc mặt có chút trắng bệch.

“Hoàng thượng, đây chỉ là túi hương thông thường mà thôi” Nàng giải thích, cánh tay bé nhỏ sờ ngực nam tử, từ từ tiến vào. Những ngón tay mảnh khảnh mềm mại từ từ trêu chọc nam tử.

Nàng cảm thấy thân thể hắn chấn động, sau đó những ngón tay run rẩy dịu dàng cuốn lấy lọn tóc, như chạm vào đồ vật trân quý.

Xa Nguyệt vui mừng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nam tử, cởi áo ra, lõa thể đứng trước mặt hắn.

Ánh mắt nam tử quét qua thân thể cô gái, con mắt ngày càng mơ hồi, càng thâm trầm nhưng mãi không có động tác gì.

Cô gái cắn môi, có chút khó chịu, đang tính toán rút lui. Đột nhiên nam tử gầm nhẹ một tiếng, giống như dục vọng vượt qua đỉnh điểm, một tay ôm nàng vào ngực, vội vàng hôn xuống.

“…” Cô gái yêu kiều kêu lên, nhiệt tình hôn trả, hai cánh tay trắng ngần ôm cổ nam tử, mùi hương phát ra từ người nàng lượn lờ quanh mũi, càng kích thích nam tử, ánh nến mập mờ lay động, nửa mông lung nửa hấp dẫn.

Nam tử hôn từ mí mắt, mũi, đến khóe môi, đến lúc hồn ở chiếc cổ trắng nõn thì ngừng lại.

Ánh mắt hắn trở nên xảo quyệt, hắn đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm sau đó cắn xuống.

“Aaaaa” Liễu Nha thở hổn hển ngồi trên giường, vẫn chưa thể hoàn hồn, đưa mắt nhìn ánh trăng qua cửa sổ. Cơn gió lạnh thổi qua, những nhành cây chập chờn theo gió, càng làm tăng thêm sự quỷ dị và khủng hoảng.

Liễu Nha để chân trần đứng dậy, đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng rằm, sự lo lắng lấp đầy trong tim. Kỳ lạ, làm sao nàng lại gặp giấc mộng như thế, trong mộng nàng nhìn thấy đôi mắt khát máu của Kim Minh, rõ ràng, như xảy ra trước mắt nàng.

Nàng mở cánh cửa sổ đã đóng chặt, gió lạnh thổi vào, màn che màu tím lay động không ngừng, nàng lấy tay vuốt ve lên chiếc áo mỏng, sự lo lắng gai tăng mãnh liệt hơn.

Không được, nhất định nàng phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.

“Bang bang…” Cửa phòng bị gõ, Liễu Nha mở cửa phòng.

“Đêm hôm khuya khoắt còn kêu cái gì? “ Yến nhi khoác áo bông, hai tay xoa xoa mắt nhập nhèm.

Nội tâm Liễu Nha khẽ động, ghé đầu xem có người khác, thấy không có người khác, vì vậy kéo Yến nhi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.

Bởi vì mở cửa nên trong phòng rất lạnh, Yến nhi cũng tỉnh táo hơn nhiều, nàng tiến lên đóng cửa, không vui nhìn Liễu Nha: “Rốt cuộc ngươi lén lút cái gì?”

Liễu Nha kéo nàng ngồi xuống, “Yến nhi, ta biết ngươi không thích ta” Nàng nhìn Yến nhi, giọng nói nặng nề khác thường.

Yến nhi ngẩn ra, ánh mắt có chút xấu hổ: “Không phải ta không thích ngươi, nếu ngươi không phải là người thay thế tiểu thư, ở trong lòng ta tiểu thư chính là tiểu thư, không ai có thể thay thế được”

“Ta biết rõ, ta cũng không muốn giả mạo tiểu thư của ngươi, ta có người mình thích, có nhà của mình, ta rất tin tưởng hắn, ngươi có thể giúp ta chạy trốn hay không, chỉ cần ta đi, thiếu gia sẽ đi tìm tiểu thư của ngươi, nói không chừng còn có thể tìm được”

Tinh thần Yến nhi hoàn toàn tỉnh táo, nàng kinh ngạc nhìn Liễu Nha, một lúc sau mới không xác định được mà mở miệng: “Ngươi không thích thiếu gia? Không muốn ở lại đây? Không phải ngươi không biết bao nhiêu nữ nhân mong muốn gả cho thiếu chủ của Ngự kiếm sơn trang, ngươi… ngươi là kẻ ngốc sao?”

Liễu Nha nhẹ nhàng lắc đầu, đứng bên cạnh nàng, “Ta không ngốc, cũng biết thiếu gia rất ưu tú, nhưng mà lòng ta nhỏ, đã bị một người đàn ông chiếm trọn, không dám suy nghĩ đến người nào khác”

Yến nhi mê man lắc đầu, ý bảo mình không hiểu.

Liễu Nha cười khẽ một tiếng: “Ta cầu xin ngươi để ta đi, sự biến mất của ta đối với ngươi, đối với sự trung thành muốn bảo vệ tiểu thư của ngươi mà nói, đây là cơ hội tốt nhất, ta đồng ý với ngươi, nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi”.

Yến nhi trầm tư một chút, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào nàng: “Ta không cần bất kỳ sự báo đáp nào của ngươi, ta chỉ muốn tìm lại tiểu thư. Ý định của tiểu thư ta biết, nàng muốn tự do, khát vọng tình yêu, thế giới bên ngoài, khi nàng cảm thấy mệt mỏi, tự nhiên sẽ quay trở về, ta không hy vọng xa vời thiếu gia sẽ chờ tiểu thư, ít nhất cũng không cần nhanh như vậy, còn có thể cho tiểu thư một con đường sống”.

Liễu Nha cảm kích gật đầu.

“Nhưng muốn từ nơi này đi ra không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa từ khi tiểu thư bỏ trốn càng gia tăng canh chừng nghiêm ngặt, muốn ra ngoài chỉ có một thời cơ, chính là ngày thành thân. Sau nửa đêm, lúc tân nương trang điểm, lúc đó ta sẽ giúp ngươi chạy trốn, nhưng ngươi cần nhớ, nếu ngươi chạy trốn thành công, nhất định không được quên lời ngươi đã hứa với ta, tìm được tiểu thư trở về”

Liễu Nha gật đầu kiên định.

Mười tám tháng mười hai âm lịch, là ngày tốt để kết hôn. Ngự kiếm sơn trang nơi nơi giăng đèn kết hoa, chuẩn bị ngênh đón tân nương. Ở bên ngoài, Tố Cầm và Ngự Phong là một đôi kim đồng ngọc nữ được mọi người mơ ước, là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên nhau, vì vậy dù chuẩn bị vội vàng nhưng không ai hoài nghi.

Các xe chở quà tặng kéo đến tiểu lâu, từng người từng người bước vào cửa chính của Ngự kiếm sơn trang, đối với sơn trang thần bí trong truyền thuyết này, mọi người đều hết sức tò mò, cũng tràn đầy sợ hãi.

Ngự kiếm sơn trang buôn bán vũ khí, các binh khí của Đại Hách, Kim Lang vương triều, Tiên Nô đều xuất ra từ đây, dựa theo hiện đại thì đây là nơi buôn bán vũ khí lớn nhất thế giới, không ai muốn đắc tội.

Tương truyền, đám cưới của trang chủ, sứ giả ba nước đều tới tham gia.

Nhưng mà ở hậu viện, Liễu Nha bị hạ độc, nhưng vẫn hồn nhiên không biết gì, chỉ là chờ đợi đến nửa đêm.

Một thân gía y đỏ thẫm, không phải đội khăn voan đỏ uyên ương mà là một chiếc khăn trong suốt màu đỏ tươi, làm cho nàng có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Yến nhi tâm sự nặng nề mang theo hồng cầu đến bên nàng: “Tiểu thư, mọi thứ chuẩn bị xong”

Liễu Nha ngước mắt nhìn lên, qua gương trang điểm nhìn thấy sự hiếu kỳ của mọi người. Bộ đồ này thật kỳ lạ, nhưng không thể nào nói ra được sự xinh đẹp của nó.

Nàng cười một tiếng, cố ý làm vẻ thẹn thùng.

Nghĩ đến mình sắp rời đi, tâm trạng của nàng vô cùng nhẹ nhõm.

Yến nhi đứng sau lưng nàng như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang cười tươi qua gương, lẩm bẩm mở miệng: “Bộ đồ này là lão phu nhân chuẩn bị cho tiểu thư, nhưng mà nàng lại không có phúc hưởng nó”

Liễu Nha ngẩn ra, xoay người nắm lấy bàn tay cho bé của nàng ta, an ủi: “Ngươi không cần gấp gáp, nếu ra ngoài, nhất định ta sẽ giúp ngươi tìm tiểu thư nhà ngươi, ngươi cứ yên tâm đi”

Yến nhi được nàng an ủi cười rộ lên, kéo chặt tay nàng, xác định đã ăn mặc thỏa đáng xong, từ từ hành lễ: “Mời tiểu thư ra sảnh, khách nhân đang chờ tiểu thư bên ngoài”

Âm nhạc vang lên, Liễu Nha được Yến nhi đỡ ra ngoài, qua hành lang được phủ đầy thảm đỏ, hai bên tai tràn ngập lời chúc mừng dối trá, nàng mới có thể cảm nhận được, nơi này không hề đơn giản như tưởng tượng của nàng, quan khách có người Kim Lang mắt đen, người Tiên Nô mũi cao mắt màu xanh dương, người Đại Hách trời sinh tính tình hung ác, nhưng không ai không hiên ngang, khí độ đều bất phàm.

Hôn lễ được cử hành trong đại sảnh, xa xa nhìn lại, điêu khắc xoắn vân Lang Đồ Đằng dán đầy trên chữ hỷ.

“Yến nhi, rốt cuộc Ngự Phong thiếu gia muốn làm gì vậy?” Gia đình giàu có, vàng bạc tùy tiện vứt trong tiểu lâu, không khóa lấy một cái.

“Ngự kiếm sơn trang nắm trong tay phương pháp chế tạo cùng buôn bán vũ khí trong thiên hạ” Yến nhi ngẩn ra, kinh ngạc với câu hỏi của nàng.

“Không phải ngươi hối hận rồi chứ” Yến nhi lo lắng liếc xéo nàng.

“Hối hận?” Liễu Nha cảm thấy buồn cười, nàng cũng không cần phải lo lắng như vậy có được hay không?

Bước vào đại sảnh, nhìn thấy sự tráng lệ của nó càng làm cho nàng thở dài một phen. Nhìn bóng dáng nam tử mặc áo đỏ, nàng có chút xấu hổ, biết là gặp dịp thì chơi như không phải lát nữa sẽ cùng nam tử này ba quỳ chín lạy đấy chứ? Hôn nhân ở nơi phong kiến cổ đại không có chỗ ghi danh, ba quỳ chín lạy là hình thức có ý nghĩa hai người kết thành vợ chồng.

Nàng siết chặt váy, đột nhiên có chút khẩn trương.

Đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh rất nhiều, mọi người đều kinh ngạc với nhan sắc của nàng.

Nam tử xoay người lại, ngũ quan xinh đẹp như bạch ngọc, thân thể cao lớn, hắn nhíu mày, ánh mắt lấp lánh có hồn xẹt qua sự chán nản không dễ nhận ra, nhưng rất nhanh hắn mỉm cười tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái.

Nháy mắt nắm lấy bàn tay nam tử, thân thể Liễu Nha cứng đờ, để mặc hắn dẫn đường, từng bước từng bước trê thảm đỏ.

Theo bước chân bọn họ, Liễu Nha cảm giác được ánh mắt hâm mộ, hưng phấn, nóng rực, dù không quan tâm nhưng đối với một người chưa từng trải qua chuyện như vậy làm cho lòng nàng tràn đầy ngũ vị.

Hôn lễ là lúc cô gái xinh đẹp như thiên thần, nhưng… Nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi tay đang được nam tử nắm lấy, lại thở dài một hơi.

Coi như là diễn vậy. Nàng rũ mắt lẩm bẩm.

“Nương tử” Nam tử đột nhiên cúi người nhẹ nhàng ở bên tai nàng gọi một tiếng, Liễu Nha cả kinh, ngước mắt nhìn hắn, hắn nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt đầy hàm ý.

Liễu Nha vội vã hồi hồn, một khắc sau thân thể chợt cứng đờ.

Kim Huy! Nàng mở to mắt, nhìn nam tử mặc trường bào màu tím, hắn ngồi đó, vung vẩy chiếc quạt.

Hắn ngước mắt, vừa lúc chạm vào ánh mắt cô gái, hơi hơi gật đầu.

Liễu Nha cả kinh, hận không thể vọt ngay đến trước mặt hắn, bảo hắn dẫn nàng trở về, nhưng hắn chỉ gật đầu, sau đó thong thả uống trà.

Ngược lại, Nhung Thiên đứng sau lưng hắn lại nóng nảy lo lắng.

Liễu Nha kinh sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng Kim Huy nhận ra nàng, vì sao vẫn không hành động gì.

Rất nhanh Ngự Phong phát hiện sự khác thường của nàng, bàn tay to xiết chặt tay nàng, Liễu Nha bị đau, ngoái đầu nhìn lại không vui trừng mắt với hắn.

“Nương tử” Hắn lại gọi nàng lần nữa.Bên này, Nhung Thiên nóng nảy nhìn Liễu Nha bị ấn quỳ dưới đất, vừa muốn hành động lại bị Kim Huy đưa tay ngăn lại, “Kiềm chế đi” Hắn mở miệng, không có chút gợn sóng.

“Vương gia, nhưng đó là Thanh phi nương nương” Nhung Thiên vội vàng nói nhỏ.

“Có lẽ đó chỉ là cô gái mà chúng ta tưởng tượng” Kim Huy nhàn nhạt dò xét Liễu Nha đang quỳ dưới đất, tiếp tục thản nhiên uống trà.

“Trên thế giới này có người giống nhau như vậy sao?” Nhung Thiên không tin.

“Nghe lời Bổn vương, bình tĩnh chớ nóng vội” Hắn mở miệng, nhưng lúc nhìn nàng hành lễ cùng Ngự Phong, ánh mắt xẹt qua sự phức tạp khó hiểu.

“Nhất bái thiên địa” Liễu Nha bị bà hỉ ấn đầu, cánh tay lại bị nam tử cầm lấy, máy móc cúi đầu.

“Nhị bái cao đường”

Lão phu nhân cười đến không ngậm được miệng, tặng một cái bao lì xì to.

“Phu thê giao bái”Người điều khiển chương trình hô lớn, Liễu Nha đứng lên.

“Vương gia, nàng đúng là Thanh phi nương nương” Nhung Thiên lần nữa bị cánh tay nam nhân đè lại. Hắn uống sạch Mạc trà, chỉ có cổ họng chuyển động mới tiết lộ sự lo lắng trong lòng hắn.

“Bái trời đất” Người điều khiển chương trình hô to lần nữa, bà hỉ lại đè Liễu Nha xuống, lúc này tiếng đàn sáo vang lên, pháo hoa nổ tưng bừng, không khí vui vẻ vang trời, Liễu Nha và Ngự Phong đã hoàn thành lễ bái vợ chồng.

“Đưa vào động phòng” Thân thể Liễu Nha chấn động.

Kết thúc buổi lễ, Kim Huy không có ý tứ hành động, giống như vẫn không nhận ra nàng. Nàng kinh hoảng nhìn về phía Ngự Phong, hỉ bào màu đỏ của nam tử xoay tròn theo gió, như hoa rơi nước chay. Ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, lại mở miệng: “Hiện tại ta đã có tư cách gọi ngươi là nương tử hay chưa?”

Liễu Nha mở to mắt kinh ngạc.

Ánh mắt nóng bỏng chăm chú, giống như nàng là cô gái trong lòng hắn, làm cho nàng cảm thấy ấm áp mà cảm đồng.

Hắn yêu Tố Cầm, nếu không sẽ không có ánh mắt nóng rực như vậy.

Liễu Nha thở dài một hơi, hết sức rối loạn. Kim Huy nhìn thấy nàng nhưng không cứu nàng, mà Ngự Phong lại làm cho nàng cảm giác thương hại.

Toàn bộ đều rối loạn.

Nam tử nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đang lúc mọi người ở bên trong chúc mừng, từ từ đi về phía phòng ngủ, Liễu Nha quay đầu nhìn lại, nhìn ánh mặt trời, mặt trời sắp lặn, không phải nàng sẽ bị nam nhân này…

“Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?”

Tiếng người đàn ông bên cạnh vang lên, Liễu Nha mới phát hiện ra, không biết hỉ phòng từ lúc nào chỉ còn hai người bọn họ.

“Bộ dáng rũ mắt của ngươi cực lỳ giống nàng, có lúc ta tự thôi miên mình, quên đi chuyện xảy ra ngày đó, xem ngươi là nàng, giữ lại bên người một đời một kiếp” Hắn thở dài một hơi, ôm chặt lấy eo nàng, đầu dựa vào vai nàng.

Giọng nói của nam tử bất lực mà thê lương, nàng chỉ có thể để mặc cho hắn ôm lấy mình.

“Ngươi đừng mơ tưởng rời đi” Hắn đẩy nàng ra. Ánh mắt sắc bén.

Liễu Nha cả kinh, chột dạ mở miệng: “Ta không nghĩ…”

Ánh mắt nam tử lóe lên, thở dài một tiếng:”Không đi là tốt rồi” Sau đó cầm tay nàng, kéo nàng ngồi trên giường, màn che xinh đẹp, chữ hỉ đỏ thấm, càng lộ rõ gương mặt cô gái đang thẹn thùng. Hắn thỏa mãn cười khẽ, “Từ hôm nay trở đi ngươi chính là Tố Cầm”. Lời nói hắn kiên quyết, không biết là nói cho Liễu Nha nghe hay là cho hắn nghe.

Hắn tiến lên, bưng lấy bình rượu, tay cầm lấy chiếc ly, đến trước mặt nàng: “Trước uống rượu gia bôi này đã”

Liễu Nha lắc đầu cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt nam tử đầy chấp nhất và hy vọng, nàng không nỡ từ chối liền nhíu mày nhận lấy.

Thay cô gái Tố Cầm không biết quý trọng hạnh phúc để an ủi nam nhân đang bị tổn thương này, nàng nhận ly rượu trong tay, ngoắc lấy cánh tay nam tử, chuẩn bị uống một hơi cạn sạch.

“Rượu giao bôi không phải uống như vậy” Hắn đè lại cánh tay nàng, từ từ ngồi xuống bên cạnh.

“Không đúng?” Liễu Nha ngẩn ra, ở hiện đai rượu giao bôi không phải uống như vậy hay sao? Chẳng lẽ còn phân chia ra giao bôi lớn giao bôi nhỏ?

Nam tử thừa dịp nàng ngẩn người, bưng ly rượu lên môi, sau đó cúi đầu, bàn tay nắm lấy gương mặt cô gái, nhẹ nhàng dán lên môi nàng, mớm rượu vào miệng nàng.

“Khụ khụ” Liễu Nha ngẩn ra, không nghĩ hắn sẽ dùng chiêu này, bị rượu làm cho sặc, không nhịn được mà ho khan.

Nam tử cười khẽ, nhìn nàng giống như cô gái mình yêu, từ từ vỗ lên lưng nàng.

Liễu Nha tức giận gạt tay hắn ra, sắc mặt đỏ bừng, nhưng một khắc sau cảnh tượng trước mặt mơ hồ, gương mặt tuấn tú của nam tử ngày càng xa dần.

“Ưm…” Nàng rên lên một tiếng, thân thể ngã xuống giường.

Nam tử nhướng mày, ánh mắt xẹt qua sự phức tạp.

“Yến nhi, vào đi” Hắn hắng giọng, Yến nhi đứng ngoài cửa đi vào, lúc nhìn thấy Liễu Nha hôn mê nằm trên giường, ánh mắt tối sầm, khẩn trương.

“Ngươi cũng biết mình có tội?” Nam tử hừ lạnh, bóp vỡ Mạc rượu trong tay, dùng sức đến mức làm cho mí mắt Yến nhi giật giật.

“Thiếu gia, thiếu gia… Ta không…” Yến nhi quỳ trên mặt đất, sợ đến không nói nên lời.

“Đừng để ta phải nói lần thứ hai, nàng là Tố Cầm, là tiểu thư của ngươi, bắt đầu tư hôm nay nàng là Thiếu phu nhân của Ngự Kiếm sơn trang” Nam tử mở miệng, giọng nói quyết tuyệt.

“Vâng, thiếu gia” Yến nhi khó khăn đồng ý.

“Ta nhắc lại lần nữa, nếu như còn tái phạm, dù ngươi là người lâu năm ở đây, ta cũng không bỏ qua” Hắn lạnh lùng đứng dậy, từ từ đi ra ngoài. Cửa phòng mở ra, hắn lại nhìn cô gái trên giường, “Giúp thiếu phu nhân tắm rửa thay quần áo, chờ ta trở lại”

“Vâng” Yến nhi gật gật đầu.

Nam tử nhanh chân bước ra ngoài. Trong đại sảnh còn có khách cần hắn tiếp đãi.

Yến nhi run rẩy đứng dậy, khẽ gọi Liễu Nha, thấy nàng nằm bất tỉnh, biết ngay nàng bị thiếu gia hạ thuốc, chỉ đành thở dài, tháo trang sức xuống cho nàng, tắm rửa, thay quần áo.

Người kia là Mặc Thanh Thanh! Từ lúc cô gái bước ra khỏi đại sảnh, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, hiểu rõ, khiếp sợ, hốt hoảng, nhưng sau khi cảm xúc đi qua, hắn liền trấn tĩnh lại, trấn tĩnh hơn so với người bình thường.

Hắn không biết vì sao lại xảy ra như vậy, tại sao Thanh Thanh lại xuất hiện ở Ngự kiếm sơn trang, lại làm vị hôn thê của Ngự Phong, nhưng hắn biết hắn cần phải trấn tĩnh.

Vì muốn tìm kiếm nàng mà hắn với Nhung Thiên hai người đến Lang thành, đi theo hướng tây đến biên giới Đại Hách, lại nghe nói trang chủ tiếng tăm của Ngự kiếm sơn trang lấy vợ.

Ngự kiếm sơn trang hắn từng nghe nói qua, tìm Liễu Nha khắp nơi không thấy, hắn chỉ có thể cùng Nhung Thiên thử vận may một chút, vì vậy đành lấy tên Nhật Huy, một chuyên gia vũ khí, tới tham dự hôn lễ này, nhưng không nghĩ đến lại may mắn như vậy.

Cô gái mặc quần áo đỏ thấm, đứng bên cạnh nam tử, hắn cảm thấy máu mình như chảy ngược, hết sức lạnh lẽo. Nhưng… hắn phải trấn tĩnh, ở lâu trong cung, Ngự kiếm sơn trang không biết hắn, nhưng Nhung Thiên nói một câu đây là nơi áp chế ba nước hắn mới sinh lòng cảnh giác.

Hôm nay Kim Minh gặp chuyện, vừa mới tìm được Thanh Thanh, hắn phải tùy cơ hành sự, không thể lỗ mãng.

“Đi hậu viện” Thừa dịp nhiều người hỗn loạn, hắn mang theo Nhung Thiên đến hậu viện phía sau.

Sắc trời dần tối, đèn lồng đỏ thắp lên, rốt cuộc hắn cũng tìm được phòng của Liễu Nha.

Nàng chỉ có tấm lụa thêu tàm ti che thân, giống như một con búp bê không có sinh mạng, ngửa mặt nằm trên chiếc giường đỏ thấm. Mái tóc đen xõa trên gối đầu uyên ương, xinh đẹp vô cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio