Nam nhân tức giận chưa từng có, bởi vì bị Liễu Nha xem nhẹ, bàn tay cầm chặt cổ áo đổi sang nắm chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, chỉ hơi hơi dùng lực, Liễu Nha lập tức rên lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ánh mắt nhanh chóng điều chuyển đến khuôn mặt nam nhân, vừa nhìn đã không nhịn được kinh hồn bạt vía.
Cặp mắt xanh u ám của nam nhân nở rộ tia máu kinh người, vào thời khắc đối diện với ánh mắt Liễu Nha, khóe môi hắn đột nhiên cong lên khêu gợi, nụ cười kiêu ngạo kia làm trong lòng Liễu Nha không nhịn được mà co quắp một trận.
"Rất tốt, rốt cuộc ngươi cũng ý thức được hiện tại trẫm quan trọng hơn nhiều so với cái bánh quẩy kia!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, bàn tay đột nhiên dùng sức, thân thể Liễu Nha giống như lá trong gió thu, trắng xanh trôi dạt đến trên khung cửa, thân thể yếu ớt bị ghì mạnh vào trên cửa phòng.
Tố Mỹ Na không nhịn được kêu khẽ một tiếng, lăn một vòng ra khỏi tẩm điện, đi tới Minh điện. Nàng vội vàng vọt tới hành lang, lập tức đụng vào trên người một người, nàng kêu lên một tiếng, còn không có ngẩng đầu nhìn kỹ là ai, trên mặt đã bị người ta hung hăng tát một cái tát.
"Thật là to gan, nô tài chỗ nào, cũng không dài mắt chó nhìn xem, kinh sợ Thái hậu nương nương phượng giá, ngươi chính là có mười đầu cũng không đủ chém!" Người lên tiếng chính là vị ma ma ăn vận hoa lệ, vén búi tóc rườm rà, thoa phấn trắng thật dầy, đôi môi son điểm nhẹ, mặt trên trán và hai bên má đều là phấn hồng, người mặc huy y phục màu tím cùng áo đơn đỏ thẫm bên trong, bộ dạng chó cậy gần nhà.
Phía sau nàng ta, là xe phượng trùm lụa mỏng màu xanh, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng thướt tha.
"Ngư ma ma, chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà thôi, so đo cái gì, chính sự vẫn quan trọng hơn!" Trên xe phượng, Thái hậu hừ nhẹ một tiếng.
Tố Mỹ Na phục hồi tinh thần lại, thấy mình đụng phải Thái hậu nương nương, chẳng những không có bồi tội, lập tức xông lên phía trước: "Thái hậu nương nương, nô tỳ vốn muốn đi tìm Huy vương gia, nhưng sợ rằng không còn kịp rồi. . . . . . Thái hậu nương nương, Huy vương gia nói, có chuyện có thể đi cầu ngài, là chuyện của Thanh Thanh cô nương!"
Trong xe phượng, Thái hậu trầm mặc một hồi.
"Nói cho ta biết, ngươi thật sự gặp qua Nhật? Rốt cuộc hắn lại xuất hiện sao?" Một tiếng thở dài chất vấn luẩn quẩn giống như ma chú lấy mạng phun ra từ môi mỏng đỏ tươi như ma quỷ của nam nhân này, mặc dù cách mặt nạ hoàng kim, Liễu Nha không thấy rõ vẻ mặt nam nhân, nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt hắn xung đột cùng khổ sở, giống như có thứ gì va chạm ở cỗ thân thể kia của nam nhân sẽ phải phá kén ra!
"Ta. . . . . ." Liễu Nha lắc đầu một cái, trong đầu đột nhiên nhảy ra cảnh cáo của Kim Nhật với nàng, ngàn vạn lần không được nhắc tới hắn trước mặt Kim Minh. Nàng lắc đầu thật mạnh, coi như phủ nhận.
"Được, ngươi không nói, tất cả mọi người không nói, chẳng lẽ tất cả mọi người không sợ chết sao? Mẫu hậu, Kim Huy, các ngươi có thể khống chế người trong hoàng cung, chẳng lẽ ngay cả gái thanh lâu nho nhỏ này cũng có thể khống chế được sao? Ngươi nói cho ta, có phải ngươi từng gặp Nhật hay không? Phải hay không?" Kim Minh chợt dữ dội hô một tiếng, lấy ánh mắt âm trầm chưa từng có chăm chú nhìn chằm chằm Liễu Nha, hơi thở của hắn từ từ trở nên cuồng loạn!
"Ta. . . . . ." Liễu Nha bắt đầu dồn sức trợn trắng mắt, ra sức tránh thoát.
"Trả lời ta, mau trả lời ta!" Nam nhân giống như nổi điên, ép sát từng bước.
Liễu Nha tách hai bàn tay giống như kìm thép kẹp ở trên cổ nàng, dùng hết hơi sức toàn thân muốn tách nó ra, lại phí công vô ích, nàng thử mấy lần, chẳng những không nhúc nhích được nửa ngón, hơn nữa còn càng ngày càng gấp. "Ta. . . . . ." Hai chân của nàng từ từ rời mặt đất, tựa như một con cá bị treo lên cái móc, rời xa mặt nước, miệng há lớn thở, mắt trợn trắng.
"Ta không thể. . . . . . thở. . . . . . rồi. . . . . ." Nàng khổ sở giùng giằng, sắc mặt từ từ hiện ra màu tím.
Tròng mắt nam nhân sít sao, tóc vàng tán lạc xuống che hai mắt hắn, Liễu Nha chỉ có thể trông thấy cái cằm gầy gò giống như lưỡi dao sắc bén, trên khóe môi hắn đột nhiên hiện lên vẻ âm trầm quỷ quyệt.
"Ngươi có biết tất cả những kẻ biết chuyện không báo đều có kết quả gì không?" Hắn mở miệng thật khẽ, năm ngón tay bóp cổ Liễu Nha thu vào phía trong. . . . . .
Liễu Nha khó khăn há miệng, nàng muốn nói, nàng không phải Lưu Hồ Lan, cũng không phải là Triệu Nhất Mạn, chỉ là một nữ tử nho nhỏ, nàng muốn nói cho Kim Minh tất cả, nhưng nam tử lại bóp chặt cổ nàng làm cho nàng không mở miệng được.
"Xong rồi!" Nàng kêu rên một tiếng, thời điểm nàng cho là mình sẽ bị Hoàng đế biến thái này bóp chết tươi, "Keng!" một tiếng, tiếng kiếm xé gió truyền đến, Kim Minh đang nổi điên đột nhiên chuyển mắt một cái, năm ngón tay vừa thu lại, bóng dáng màu vàng lập tức xoáy cách một mét, giơ tay ngăn cản hàn kiếm bắn tới.
Một người nam nhân, toàn thân hắc y, đứng ở cửa tẩm điện, trên mặt che cái khăn đen, một đôi mắt giống như hàn băng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Kim Minh.
"Ngươi không sao chứ?" Đó là một âm thanh lạnh lẽo vô cùng, nhưng lúc nam tử nhìn hướng Liễu Nha, trong hai tròng mắt như đàm đen lại có một tia dịu dàng không dễ làm cho người ta phát giác.
Giống như tiểu cẩu ở dưới ánh nắng chói chang, Liễu Nha duỗi thẳng cổ, há miệng to hô hấp không khí, nghe nam tử hỏi liền trực tiếp khoát khoát tay.
"Mặc Trạc, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện!" Kim Minh cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt xanh quỷ dị rạng rỡ.
"Mặc Trạc?" Liễu Nha ngẩn ra, cái tên này làm cho nàng miễn cưỡng có tinh thần nhìn nam tử, chỉ là đáng tiếc, toàn thân nam tử bao phủ trong một tầng màn đen, ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi bóng dáng nam tử giống như thiên thần, lại làm cho Liễu Nha không thấy rõ dáng vẻ của nam nhân.
"Chuyện cách đây năm năm, ngươi vẫn còn nhớ bộ dáng của ta!" Nam tử cười khẽ, âm thanh lãnh mị, một giây kế tiếp, chợt tiến lên kéo cánh tay Liễu Nha, "Cùng ta trở về không?"
"Trở về thì như thế nào?" Liễu Nha kinh ngạc mở miệng, thân thể dính vào trên người nam tử, mùi thơm hoa tường vi truyền đến, khiến cho tinh thần nàng không khỏi rung lên.
"Thanh Thanh, đây không phải là nơi ngươi lưu lại!" Hắn lạnh lùng mở miệng, kéo Liễu Nha đến phía sau hắn, lưu loát tháo đai lưng, lưng giống như đeo một đứa con nít, trói nàng ở ngang hông hắn.
". . . . . ." Cái tư thế này… Liễu Nha nằm ở trên tấm lưng to lớn của nam tử, mới vừa thoát khỏi trong bóng ma Kim Minh muốn bóp chết nàng, lại sợ hãi vì bao phủ trong sự uy hiếp của nam tử.
"Thanh Thanh, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi!" Hắn lẩm bẩm mở miệng, trong nháy mắt vui sướng cùng nhớ nhung đều xông lên tròng mắt hắn.
". . . . . ." Liễu Nha ngơ ngẩn, muốn giãy giụa thân thể lại bởi vì những lời này của nam tử mà nằm trên sống lưng hắn.
Trong lòng của nàng có một tia thương cảm không giải thích được, nàng nằm ở trên lưng hắn, hoàn toàn quên mất cự tuyệt.
Lưng của hắn rất rộng, rất có lực, giống như đặc biệt thiết kế vì nàng, thân thể của nàng áp lên trên. Liễu Nha vươn cánh tay, nhẹ nhàng kéo đầu vai nam tử, nàng không biết vì sao lại làm như vậy, chẳng qua là cảm thấy động tác này khá quen thuộc.
Khi Liễu Nha đem đôi tay khoác lên đầu vai nam tử, nam tử áo đen bao phủ dưới ánh mặt trời đột nhiên cười khẽ, tay phải nhanh chóng vẽ ra một đường kiếm xinh đẹp, sau đó thân thể nhanh chóng lui về phía sau.
Trong nháy mắt Kim Minh trước mặt trở nên dữ tợn đáng sợ, mặc dù gương mặt chỉ lộ ra cái cằm lanh lảnh cùng đôi mắt xanh chất chứa oán hận, thế nhưng nam tử xoay người lại tản ra khí thế không cho người ta khinh thường.
"Mặc Trạc, ngươi cho là ngươi có thể sống mà đi ra hoàng cung sao?" Kim Minh lạnh lùng mở miệng, tay vung lên, thị vệ huấn luyện nghiêm chỉnh đã sớm vây quanh Ngưng Hương cư giống như một thùng sắt.
Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, trong mắt nhanh chóng ẩn chứa sợ hãi, tại sao những thị vệ này có thể tụ họp nhanh chóng như vậy, chẳng lẽ Kim Minh đã sớm chuẩn bị?
"Trẫm đợi ngươi đã lâu lắm rồi, còn tưởng rằng cả đời này chúng ta cũng không có cơ hội giao đấu chứ!" Kim Minh cười lạnh, nâng môi khêu gợi lên, lộ ra nụ cười mê người.
"Yên tâm, Kim Minh, kẻ yêu nghiệt như ngươi, ngày nào Mặc Trạc ta còn là Tộc trưởng Săn lang tộc thì vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho tên yêu nghiệt như ngươi!" Hàn kiếm chỉ về Kim Minh, Mặc Trạc cười lạnh lùng.
Yêu nghiệt? Liễu Nha ngẩn ra, nằm ở đầu vai Mặc Trạc nhìn về Kim Minh, quả nhiên, hắn giận dữ nắm chặt hai quả đấm. "Mặc Trạc, chớ có tà thuyết mê hoặc người khác, hôm nay, trẫm sẽ khiến ngươi phải trả giá thật lớn!"
Bén nhọn mà khí thế bức người lập tức đầy tràn Ngưng Hương cư nho nhỏ.
"Kim Minh, không phải ngươi cũng đang hoài nghi, không phải sao? Trong hoàng cung này, tất cả mọi người đều lừa ngươi, thật ra trong lòng ngươi cũng sợ, nếu không, bằng ngươi làm Hoàng đế, lại không biết rõ ràng? Ngươi hèn nhát, vô cùng hèn nhát, ngươi hoài nghi, nhưng lại không dám đi chứng thực, ngươi có thể làm chỉ là lừa gạt chính ngươi, ngươi. . . . . ."
"Câm mồm!" Đột nhiên lời nói của Mặc Trạc bị một giọng nữ bén nhọn cắt đứt, mấy trăm thị vệ nhanh chóng tách ra, nhường ra một đường nhỏ chỉ cho một người thông qua, Thái hậu mặc cẩm y màu đỏ sậm, trên búi tóc mây cắm trâm cài Phượng Hoàng hoàng kim tôn quý nhất, đai lưng vàng bó sát eo nàng, đôi tay long trọng giao chéo ở trước người, uốn lượn mà đến.
Mặc Trạc xoay người, ánh mắt đang lạnh lùng oán hận nhưng vừa nhìn thấy Thái hậu thì đột nhiên trở nên mê mang, bàng hoàng, vô dụng, thậm chí có chút thê lương.
Đột nhiên khí thế của hắn yếu đi.