Nam tử áo đen kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy go của Liễu Nha đang hôn mê, nhẹ nhàng thở dài một cái, vừa định ôm lấy nữ tử, thân thể lại nhanh chóng bị mấy bóng đen vây quanh.
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trạc bỗng trở nên u ám.
"Ngươi bán đứng ta?" Hắn tự tay chỉ hướng một tên nam tử thân hình cao lớn trong đó, giọng nói lạnh lẽo.
"Chủ Thượng, xin thứ tội!" Nam tử quỳ xuống đất tạ tội, nhưng Mặc Trạc lại lạnh lùng hừ một tiếng, hắn hạ con mắt thâm thúy như hai đầm nước, đưa mắt nhìn chăm chú nữ tử trong ngực, sâu kín mở miệng: "Nàng chỉ là một nữ nhân, cái gì cũng không hiểu, các ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy!"
Nam tử thân hình cao lớn nhất thời im lặng, đứng thẳng bất động trước người hắn.
Hai lão già sau lưng tiến lên, vuốt chòm râu hoa râm cực kỳ làm cho người chú ý. "Chủ Thượng, Mặc Thanh Thanh là ngôi sao định mệnh Mặc tộc, thân phận này, từ ngày nàng được sinh ra liền định, bất luận kẻ nào cũng không sửa đổi được! Nàng có sứ mạng của nàng, nàng có nhiệm vụ của nàng, ngươi làm như vậy, chỉ phá hủy Mặc tộc trong chốc lát, khiến Kim Lang hoành hành, gieo họa nhân gian!"
Hai lão nhân cơ hồ là đồng thanh mở miệng, lời nói không ngừng vọng về trong sơn động.
Mặc Trạc khổ sở nhắm mắt lại, hai tay nâng Liễu Nha hơi lộ vẻ xúc động.
"Chủ Thượng, vẫn nên làm theo kế hoạch đi, đừng để tâm tư của ngươi thay đổi số mạng cả Mặc tộc!" Một lão già trong đó khẽ thở dài một cái, ý vị sâu xa mở miệng.
"Mặc tộc chúng ta thân là Săn Lang tộc, ngược lại còn bị Kim Lang Vương tộc đuổi giết, mấy lão già chúng ta thẹn với tổ tông, Mặc Thanh Thanh là thoát ly biển khổ, là chỗ đứng hi vọng duy nhất đường đường chính chính ở trên đời này!"
Mặc Trạc rủ mắt, lạnh lùng đưa tay phải ra, trên không trung tìm một đường cong bén nhọn, kiên quyết cắt đứt lời tận tình khuyên bảo của lão già: "Hai vị không cần nhiều lời, thân là cháu ruột tộc trưởng Săn Lang tộc, ta dĩ nhiên biết nên làm thế nào, nhưng Thanh Thanh chỉ là một nữ nhân, nàng không nên đeo trên lưng nhiều trách nhiệm như vậy!"
Mặc Trạc ôm nữ tử vào trong ngực, trên mặt che cái khăn đen nên nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cặp mắt lại đột nhiên ảm đạm xuống.
"Chủ Thượng, ngươi phải làm như vậy!" Hai lão già trăm miệng một lời lần nữa.
Một nữ tử đứng thẳng xa xa sau lưng lão già, cả thân thể núp ở trong chỗ tối, tuy không thấy rõ vẻ mặt nhưng mùi thơm dìu dịu đặc biệt này đã nhắc nhở tất cả mọi người tại chỗ, trong này còn có một nữ nhân.
Ánh mắt Mặc Trạc từ từ nhìn về nữ nhân, nữ tử chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Tất cả đều đã nhất định!
Tất cả đều dựa vào ý trời đi!
Đây là nơi nào? Liễu Nha mờ mịt chớp chớp tròng mắt sáng ngời, hơi cau mày quan sát hoàn cảnh xa lạ, một giường lớn vô cùng đơn giản, màn che màu xanh đen, bàn ghế bình thường, gian phòng đơn giản mộc mạc, nhìn quen thanh lâu phồn hoa, hoàng cung huy hoàng, căn phòng nho nhỏ này thế nhưng làm cho người ta cảm giác trở lại nguyên trạng.
Nàng ngồi ở trên giường, phía sau mơ hồ truyền đến đau đớn, thầm nghĩ một màn làm cho nàng đột nhiên khẩn trương, nàng mím môi, đôi tay rơi vào trên áo ngủ bằng gấm màu xanh lam trên người, đè nén tâm tình lo lắng, cảnh giác quan sát bốn phía.
Bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên: "Ngươi đã tỉnh?"
Trực giác của nàng là chuyển con mắt, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông ngồi ngay thẳng ở dưới song cửa sổ, một thân khôi giáp màu bạc khiến hắn thành vũ khí bí mật, tóc đen dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng màu vàng sáng chói, hắn nheo mắt, không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, nhưng Liễu Nha cảm nhận được nam tử luôn quan sát nàng.
"Là ngươi? Sao ngươi ở nơi này?" Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp! Liễu Nha nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt làm nàng vừa yêu vừa hận, thở phì phò hất quai hàm.
Nam tử cười khẽ, nhẹ nhàng đứng dậy, thân thể cao lớn lập tức ngăn cản ánh mặt trời. "Những lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi, lần này bản lãnh của ngươi cũng không nhỏ, vậy mà có thể chạy trốn tới Nghiệp thành cách xa Hoàng cung ba trăm dặm!"
"Trốn?" Liễu Nha càng thêm mờ mịt, nàng bị ép buộc có được không? Còn tưởng rằng Mặc Trạc là một người tốt, kết quả. . . . . . Nàng ảo não sờ sờ gáy, mơ hồ còn hơi đau đớn.
"Ta đã phái người dùng bồ câu đưa tin cho Hoàng thượng, tin tưởng Hoàng thượng rất nhanh sẽ phái người đón ngươi trở về! Ở chỗ ta, ngươi phải cẩn thận một chút, ta sẽ không nhân từ giống Hoàng thượng, nếu như ngươi muốn chạy. . . . . ." Hắn đột nhiên toét miệng cười một tiếng, giống như Vân Ế sau lưng Thanh Dương lộ ra nụ cười lúm đồng tiền ấm áp làm người ta run sợ trong lòng.
"Hoàng thượng nhân từ?" Liễu Nha cao giọng, hoàn toàn bị lời giải thích của nam nhân này chọc giận.
"Đúng, ít nhất hắn đối với ngươi cũng không tệ lắm, ngươi còn có thể sống!" Nam nhân lạnh lùng xoay người, bóng lưng cao lớn sinh ra một loại cảm giác bị áp bức làm cho người ta hít thở không thông.
"Ít nói nhảm, ta hỏi ngươi, Mặc Trạc đi đâu rồi?" Liễu Nha hầm hừ trừng hắn, có cảm giác như đàn gảy tai trâu, nàng cũng lười phải nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề.
"Mặc Trạc? Ngươi đang nói tới nam nhân định mua ngươi từ thanh lâu, dĩ nhiên là bị bản Tướng quân đánh chạy! Mặc Trạc? Hắn chính là Mặc Trạc? Đáng tiếc, thiếu một cơ hội lập công!"
"Ngươi. . . . . . Ngươi không biết người nọ là Mặc Trạc, như thế nào biết hắn muốn mua ta khỏi thanh lâu? Không cần dùng lời này lừa ta, hắn không phải người tốt, ngươi cũng không phải!" Liễu Nha có chút nhục chí, đã bị đánh chạy nhanh thế, còn tưởng rằng Mặc Trạc rất lợi hại.
"Ta không nói mình là người tốt!" U Dạ La nhỏ giọng nói, lời nói thậm chí có chút thê lương.
Liễu Nha ngẩn ra, thở phì phò, vẻ mặt cứng đờ, nhíu nhíu mày: "Ngươi. . . . . . Thế nào?"
"Không có gì!" U Dạ La khôi phục lại giọng điệu bình thường, lạnh lùng xoay người, giữa mặt mày khó nén chút lạnh lùng: "Nhớ, không nên tùy tiện đi lung tung, nếu như ngươi muốn trốn chạy, ta sẽ cắt đứt hai chân của ngươi, dù sao lúc ta bẩm báo Hoàng đế, cũng không có nói ngươi bình yên vô sự, nếu như cắt đứt chân của ngươi. . . . . ." Ánh mắt hắn giống như vô tình liếc hạ thân của nàng.
". . . . . . Không biết, sẽ không!" Liễu Nha sững sờ, trực giác khoát khoát tay.
"Rất tốt, ngươi tốt nhất nên thành thật!" Nam tử đứng dậy, vung màn cửa lên, uy nghiêm rời đi.
Kinh ngạc ngồi ở trên giường, còn chưa hồi hồn, tiếng đằng hắng lập tức vang lên: "Cô nương ăn chút gì trước không?"
Màn cửa bị vén lên, một nữ tử ăn mặc như nô tỳ đi vào, nhẹ nhàng đem một chén cơm, một chút thức ăn đặt ở trên cái bàn tròn.
"Thức ăn?" Liễu Nha vui mừng, chẳng quan tâm nhiều, chân không xuống giường, mấy bước đến trước bàn, bưng cơm lên ăn như hổ đói, sau tốc độ một trận gió cuốn mây, toàn bộ thức ăn rót vào trong bụng tròn vo của nàng.
"Ừ, no bụng!" Nàng hài lòng đánh một cái ợ, để đũa trúc xuống, bên kia, nữ tử kinh ngạc há lớn miệng vẫn không có khép lại.
"Cô nương. . . . . . Nếu như không đủ. . . . . ." Nữ tử lắp ba lắp bắp mở miệng, đoán chừng là bị động tác như sói vồ mồi của Liễu Nha làm cho sợ choáng váng.
"Đủ rồi đủ rồi, giữ lại bữa sau ta ăn!" Hài lòng chùi chùi cái miệng nhỏ nhắn, Liễu Nha đứng dậy, vừa lòng hướng trên giường, oa, thật là thoải mái.
Tối nay nàng định ngủ sớm, nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ ngơi dưỡng sức xong, ăn no, uống đủ rồi, có sẽ chạy trốn tiếp!
Nhưng nàng tính toán còn là rơi vào khoảng không, vừa đến đêm, Liễu Nha còn chưa nằm an ổn ở trên giường liền bị người ta kéo lên từ trên giường, nhét vào một chiếc xe ngựa, bánh xe chuyển động chạy tới hướng ngoài thành.
"Đây là thế nào?" Mơ mơ màng màng híp mắt, Liễu Nha thật sự không rõ ràng lắm rốt cuộc trong hồ lô của U Dạ La bán thuốc gì.
"Tướng quân nói phải đi cả ngày cả đêm, hành trình không thể bị dở dang!" Cô nương kia ngược lại thản nhiên, cưỡi một chiếc xe ngựa cùng Liễu Nha, dương dương tự đắc.
"Nhưng không phải nói muốn cho hoàng đế người đến nhận. . . . . ." Liễu Nha kinh ngạc, hắn đi không ngừng, vậy Kim Minh phái người nhận nàng thế nào?
"Hình như ngươi rất muốn trở về?" Ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng của U Dạ La.
"Là ngươi muốn đưa ta trở về!" Liễu Nha thò đầu ra, không kiên nhẫn trừng hắn.
Lúc này, hắn dạng chân trên con ngựa lớn, một thân khôi giáp màu bạc, xinh đẹp như trăng, rồi lại lạnh lẽo như tuyết đầu mùa.
Nam tử không mở miệng nữa, chỉ là trực tiếp tiến lên, yên lặng thúc ngựa chạy trong trời đêm, có mê ly cùng buồn bã mê người.
Liễu Nha nhìn bóng lung nam tử từ từ đi xa, trong lòng đột nhiên rung động, bóng lưng kia làm cho nàng đột nhiên nghĩ tới một người, nhưng không, tuyệt đối sẽ không, nhất định là bởi vì hắn cực kỳ giống Khả Phong, mới cho nàng loại ảo giác này!
Nàng gạt màn che, thở dài, xem ra kế hoạch chạy trốn phải tạm hoãn rồi!
Vào đêm, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ Duẫn Thiên cung lần nữa. Canh ba vừa qua, cửa chính Duẫn Thiên cung cọt kẹt một tiếng bị mở ra, chỉ là tối nay có chút không giống, điều này làm cho Kim Huy núp trong bóng tối có chút giật mình.
Đồ lót tơ tằm, trên mặt nam nhân lại mang theo mặt nạ hoàng kim, sợi tóc màu vàng óng xõa ra phiêu tán trên không trung.
Kim Huy sửng sốt, ánh mắt bỗng nhiên sinh ra lo lắng, nhưng hắn trơ mắt nhìn nam nhân sải bước đi ra Duẫn Thiên cung, rốt cuộc cũng không có đuổi theo.
Kim Minh đứng ở trên hành lang giao giữa Xa Nguyệt điện và Ngưng Hương cư, hơi do dự một chút, xoay người đi vào Ngưng Hương cư.
Gió nhẹ lay động màn che, Ngưng Hương cư u tĩnh làm cho người ta có chút lo lắng, nam tử bước vào tẩm điện, đứng sừng sững ở trước giường Liễu Nha hồi lâu, trên mặt đột nhiên hiện ra vẻ quỷ dị, ánh mắt rét lạnh nhíu lại, lập tức quay người ra khỏi gian phòng.
Xa Nguyệt điện, lụa mỏng xanh tung bay, màn che nặng nề, nam tử cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn nhẵn giống như trứng gà của nữ tử, hôn nhẹ nhàng xuống trước ngực trắng nõn.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nữ tử thì thầm, mang theo mị hoặc hấp dẫn, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cổ nam tử, ánh mắt tràn ngập u oán.
Nam tử không có lên tiếng, chỉ chôn đầu ở trước ngực nữ tử, mùi thơm cơ thể nữ nhân khiến cho đôi mắt xanh yêu mỵ tỏa sáng.
"A. . . . . . Ưmh. . . . . . Thật thoải mái!" Âm thanh dâm đãng của nữ tử vang dội khắp Xa Nguyệt điện, thân thể lay động, làm cho nàng mê ly, vui sướng, thậm chí có chút cuồng loạn.
Nàng nóng bỏng đáp lại khiến nam tử không ngừng rong ruỗi trên người nhớ nàng, vĩnh viễn nhớ nàng!