Bóng đêm nặng nề, bóng trăng ảm đạm, sương đêm rơi nhẹ, không khí đầu thu chợt nhiễm chút gió lạnh.
"Mẫu hậu, cái gì tới kịp?" Kim Huy đứng lên, đáy mắt xinh đẹp thoáng qua không hiểu.
"Nhanh đi, nhanh đi!" Thái hậu cứ vội vàng thúc giục, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng khiến Kim Huy nhất thời nổi lên nghi ngờ.
Chẳng lẽ còn có bí mật hắn không biết sao?
"Ngươi có đi hay không? Huy nhi, chẳng lẽ mẫu hậu ra lệnh ngươi cũng không nghe sao?" Vẻ mặt Thái hậu bỗng nhiên trở nên nóng nảy khác thường, nàng run rẩy đứng dậy, ánh mắt trở nên dữ tợn đáng sợ, "Ta hi vọng ngươi không thay đổi ước nguyện ban đầu của ngươi!" Lời nói của nàng bỗng nhiên trở nên nặng nề, một câu nói ra, ánh mắt Kim Huy tối sầm lại, giống như hứng chịu tổn thương.
"Mẫu hậu, ta biết rõ mình là vật thay thế, ta, chưa bao giờ có suy nghĩ thay thế hắn!" Hắn lạnh lùng xoay người, bước nhanh ra khỏi Lưu ly cung, bóng lưng lạnh lùng tràn đầy cô tuyệt (cô đơn và tuyệt vọng) và quật cường.
Gió lạnh thổi vào tẩm điện, ánh đèn lay động bất định.
Thái hậu kinh ngạc nhìn bóng lưng Kim Huy từ từ biến mất trong ánh trăng nồng đậm, hồi lâu sau, nàng chán nản nằm ngã trên tơ vàng mềm oặt. "Hài tử, không phải mẫu hậu thiên vị, là bởi vì. . . . . . Tất cả. . . . . . đã được trời định trước!"
Tiếng nức nở nghẹn ngào thê tuyệt tràn ngập khắp tẩm điện vắng lặng, không khí trong tẩm cung lập tức trở nên mỏng hơn.
Chỉ mang theo Nhung Thiên và hai con ngựa chiến vạm vỡ ra khỏi Đô thành trong ánh trăng nồng đậm, dọc theo đường đi rất vội vã, ánh trăng mờ mịt mang theo sương mù dính ướt y phục hai người.
Sau ba canh giờ, ánh sao lấm tấm từ từ ảm đạm xuống, trời xanh phương xa biến hóa ra màu vàng, tản ra từng chút một thành bình minh.
Nhung Thiên nhìn bóng dáng to lớn bay nhanh ở trong gió, không nhịn được lớn tiếng hô: "Vương gia, đã chạy cả đêm, có phải nên nghỉ ngơi một chút hay không?"
Sáng sớm gió lạnh hòa lẫn tiếng la của hắn chấn động bốn phương tám, Kim Huy không có lên tiếng, chỉ là mím môi thật chặt, trong ánh mắt ẩn chứa tức giận.
Một loại tức giận không hiểu.
Ta hi vọng ngươi đừng thay đổi ước nguyện ban đầu của ngươi —— những lời này của mẫu hậu giống như cây kim đâm vào trong đầu hắn, hắn phải chạy tới nước Tiên Nô, đúng, bất luận có bao nhiêu khó khăn, hắn cũng phải chạy tới, Kim Minh bình an vô sự mới là chứng minh tốt nhất cho việc hắn trả lời những lời này.
Hắn, chưa từng thay đổi ước nguyện ban đầu!
Chỉ là kiên trì này thật quá mệt mỏi. Hắn nắm chặt dây cương, mím chặt môi, cảm giác uất ức giống như là túi mật vỡ ở trong miệng, đắng không thể tả.
Trời không cho người toại nguyện, buổi trưa vậy mà có chút mưa nhỏ trút xuống tí tách, sắc thu dào dạt, ruộng hoang bao phủ ở trong một tầng mưa phùn, đất đai khô khốc ra sức hấp thu lượng mưa, chỉ là gió càng lạnh hơn.
Một cơn mưa thu mang theo sự lạnh lẽo!
Phi nhanh ở trong mưa gió, lần này, Nhung Thiên không dám mở miệng, bóng lưng quật cường của Vương gia tạo thành tấm gương sáng rõ. Y phục đỏ tía đã sớm ướt đẫm, dán thật chặt ở trên lưng hắn, phô ra đường cong sống lưng kiên cường.
Bóng đêm tiếp tục phủ xuống, mưa cũng ngừng, rốt cuộc Kim Huy và Nhung Thiên cũng tiến vào trong biên giới Tiên Nô.
Mua mấy chiếc bánh màn thầu, uống hai ly trà nóng, Kim Huy mím chặt môi, một ngày một đêm chưa từng thả lỏng.
Y phục trên người ướt rồi lại khô, khô lại ướt, đã sớm nhìn không ra hình dáng.
Nhưng tín niệm nhất định phải chạy đến khiến hắn chống đỡ hết thảy.
Giờ phút này ở bên trong dịch quán.
Bóng đêm từ từ sâu hơn, Liễu Nha vừa nãy không hề buồn ngủ rốt cuộc từ từ nhắm hai mắt lại, một trận mệt mỏi đánh tới, nàng lớn tiếng ngáp một cái, cánh tay vẫn duy trì bất động.
Canh giờ vừa qua, ngoài cửa phòng có bóng đen thoáng qua, chỉ thấy bóng đen rón rén đến gần gian phòng, từ từ từ trong ngực lấy ra một ống trúc lớn bằng đầu ngón tay.
Nhẹ nhàng vén cái khăn đen trên mặt lên, hắn liếm ngón tay, chọc một lỗ trên giấy trắng trên cửa sổ phòng, vào trong nhìn quanh một cái, sau nhẹ nhàng đem ống trúc đưa vào trong lỗ thủng, hắn tiến lên trước, thổi hơi vừa đủ.
Liễu Nha bỗng ngủ sâu hơn, đầu cũng nghiêng về một bên.
Cửa phòng mở ra, bóng đen vọt vào gian phòng, cõng Kim Minh ngủ say lên, mới vừa bước ra cửa phòng, một thanh trường kiếm lạnh lùng chống đỡ ở trên cổ hắn.
Đứng trước mặt hắn cũng là nam tử mặc áo đen, chỉ là trong ánh mắt lạnh lẽo đầy tàn độc.
"Ai?" Nam tử nhẹ nhàng mở miệng, hắn nhìn Kim Minh đang ngủ mê man nằm ở trên lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn người áo đen trước mặt.
Người áo đen cũng không nói lời nào, chỉ ra kiếm, chiêu thức bén nhọn, hắn xoay người, đầu vai lại bị kiếm đâm rách, đau đớn làm hắn hừ nhẹ một tiếng.
Võ công người y phục đen không thấp! Hắn không để ý tới Kim Minh, chỉ đành phải để hắn ở một bên, ngoái đầu lại chuyên tâm với người áo đen đối địch.
Người áo đen hình như cũng không muốn giết hắn, chiêu thức mặc dù bén nhọn vô tình, nhưng mỗi lần cũng có lưu đường sống, chỉ là muốn bức hắn đi mà thôi.
Trên người nam tử đầy vết thương chồng chất, máu sắp nhuộm đỏ y phục tối màu, nhưng thân thể hắn lại không hề rời Kim Minh một khắc.
Người áo đen bất đắc dĩ, sắc trời đã gần đến canh ba, ánh mắt hắn chợt run lên, một chiêu Tất Sát Kỹ Lăng Không đâm tới, thẳng tắp đâm về ngực nam tử . . . . . .
Loảng xoảng. . . . . . Trong không khí truyền đến âm thanh hàn kiếm đụng nhau, tia lửa bắn ra trước mắt hai người, càng làm cho hai người trở nên chật vật.
Vẻ mặt Kim Huy mệt mỏi, kiếm trên tay không có thả lỏng, kiếm tựa như rồng, thân thể như bay, lạnh lùng bén nhọn, hoặc tụ hoặc tán, giống nhau nhị hoa tách ra, tựa như bọt nước nhẹ nhàng bắn lên trên vách đá, vừa xinh đẹp lại mang theo khí lạnh bức người mà đến.
Sau khi người áo đen nhìn rõ Kim Huy, bỗng nhiên nhảy ra một khoảng, mượn ánh trăng mờ, thân thể lắc lư một cái liền biến mất.
"Vương gia!" Người áo đen lúc trước mừng rỡ mở miệng, gỡ mặt nạ xuống, lại là Mạc Thương.
Kim Huy thu hàn kiếm vào vỏ, xoay người trông thấy Kim Minh hôn mê, giữa ánh mắt nhanh chóng xẹt qua sáng tỏ, hắn gật đầu một cái, vừa muốn đỡ nam tử té xuống đất lên, nhưng không có nghĩ đến, keng keng keng, tiếng báo canh làm cho người ta kinh hãi giống như bùa đòi mạng vang lên.
Canh ba đến.
Nam tử trên đất nhẹ nhàng lay động tầm mắt, sợi tóc vàng kim ở dưới ánh trăng từ từ tối lại, đầu tiên là vàng óng ánh như đất, từ từ màu hồng, đỏ sậm, cuối cùng ngừng ở màu tím mê người.
Cả quá trình biến hóa chỉ là ngắn ngủn mấy giây mà thôi, ngũ quan nam tử này vốn là lạnh lùng mị hoặc trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng.
Lông mi dài hình quạt nhẹ nhàng rung rung, hai mắt không mở, đôi tay nam tử lại động trước, nhẹ nhàng xoa xoa hai mắt hắn, mở ra, lóng lánh giống như sao đầy trời.
Hai mắt đen trong suốt khiến Kim Huy cùng Mạc Thương sững sờ tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên, bọn họ quang minh chính đại xuất hiện tại trước mặt Kim Nhật.
Hai tay Kim Huy đột nhiên cứng lại ở giữa không trung. Hắn không biết là nên thu hồi hay tiếp tục!
"Hoàng đệ!" Mắt cười nhíu lại, Kim Nhật giống như không bài xích khi nhìn thấy Kim Huy, hai tay duỗi một cái, đón lấy hai tay đưa ra của hắn.
Trong ngực ôm một người đàn ông mạnh khỏe, hơn nữa còn là ca ca mình chưa bao giờ gặp mặt lại tương đối quen thuộc, Kim Huy nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút là lạ, nhưng Kim Nhật nhiệt tình làm hắn cũng không nhẫn tâm đẩy hắn ta ra.
"Hôm nay thật kỳ quái, tỉnh lại ở chỗ xa lạ như vậy!" Kim Nhật vui vẻ cười, đứng bên cạnh Kim Huy ngắm nhìn hoàn cảnh xa lạ bốn phía, đôi mắt đen lấp lánh sáng lên.
"Hoàng huynh. . . . . . Khụ khụ!" Kim Huy có chút xấu hổ, mặc dù từng bí mật quan sát hắn vô số lần, nhưng không có nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Kim Nhật lại nhiệt tình với hắn như thế này.
Cảm thấy Kim Huy không tự nhiên, Kim Nhật hơi nhíu nhíu mày, vẻ mặt uất ức làm cho người ta không nhịn được đau lòng: "Ta không có hù ngươi chứ?"
Kim Huy ngẩn ra, vội vàng lắc đầu một cái.
Chẳng qua là hắn còn chưa chuẩn bị tốt để gặp Kim Nhật mà thôi.
Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Kim Huy ngẩn ra, nhanh chóng đẩy Kim Nhật tương đối hưng phấn vào gian phòng: "Ở bên trong, không nên ra ngoài!" Hắn nhỏ giọng nói, xoay người lại, chống lại cặp mắt bí ẩn của U Dạ La.
"Vương gia?" U Dạ La tiến lên hành lễ, trên mặt khó nén được kinh ngạc.
"U Tướng quân vất vả rồi!" Kim Huy nhàn nhạt cười cười, giơ tay lên miễn lễ.
"Vương gia khách khí, không phải Vương gia ở Đô thành sao, vì sao. . . . . ."
Kim Huy không đáp, chỉ là cười cao thâm khó lường, hắn chỉ chỉ phòng của Liễu Nha, U Dạ La lập tức làm bộ như bừng tỉnh hiểu ra.
"Chúng ta vẫn nên đến đại sảnh nói chuyện, không cần quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi!" Kim Huy mệt mỏi mở miệng.
"Ta thấy hay là Vương gia nghỉ ngơi trước đi, đi đường suốt đêm hẳn là mệt nhọc!" Âm thanh hai người hàn huyên càng lúc càng xa.
Mạc Thương không có rời đi, núp trong bóng tối, tiếp tục sứ mạng của hắn.
Trong phòng, Kim Nhật từ từ quan sát gian phòng. Rèm cửa sổ màu ngà nửa mở, ánh nến chập chờn sắp tắt mà còn chưa tắt, trong phòng ánh đèn lay động, mơ hồ, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bóng dáng màu xanh trên tấm trải giường màu trắng thêu hoa văn tinh sảo.
Nụ cười nhanh chóng ngưng tụ ở trong con ngươi đen, Kim Nhật tiến lên, tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của nữ tử, sau đó nhẹ nhàng gọi tên của nàng: "Nha Nha? Nha Nha!"
Liễu Nha ngủ mê man, không nhúc nhích.
Sự chán nản lộ ra ở trên khuôn mặt hắn, hắn chuyển con mắt, tiến lên mở cửa sổ ra, dưới cửa, một hồ nước sóng gợn lăn tăn, nửa ao hoa sen.
Mắt cười lần nữa, hắn tiến lên, xốc Liễu Nha lên giống như xách một con thỏ, đặt nàng ở trên song cửa sổ.
"Nhanh tỉnh lại đi, Nha Nha, ta muốn ngươi chơi với ta, bằng không. . . . . ." Hắn đột nhiên cười như tên trộm, nhìn về hồ nước.
Người trong ngực vẫn không phản ứng chút nào, hắn không kiên nhẫn bĩu bĩu môi, ôm chặt nữ tử cùng nhau nhảy vào trong nước.
Bịch bịch, hồ nước văng lên bọt nước thật lớn.